Cổ Thiên Nga

Chương 67



"Đó là người gọi em thiên nga nhỏ đúng không?"

"Thanh mai trúc mã nhỉ?"

Ánh mắt Hạ Tư Hành bình tĩnh nhìn về phía trước, giọng điệu cũng không lộ vẻ hờn giận, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra cảm xúc hiện tại của anh thông qua lời nói.

- - Lại nổi cơn ghen nữa rồi.

Kim Hề cố mím chặt môi để không bật cười, bình thản đáp, "Dạ, đẹp trai lắm đúng không anh?"

Hạ Tư Hành lạnh mặt nhìn sang.

Cô như không phát hiện sắc mặt u ám của anh nên vẫn líu lo, "Hồi bé em và anh ấy ngày ngày cùng nhau đến trường, bữa sáng em ăn đều do anh ấy mua cho cả. Ây, hồi đó anh ấy tốt với em thật sự luôn ấy."

Ánh mắt Hạ Tư Hành run lên, bàn tay đang đặt trên vô lăng siết chặt.

Về đêm, đường phố rực rỡ ánh đèn, hàng ngàn tia sáng đan xen vào nhau như mang cả một mảnh phồn hoa thu vào đáy mắt.

Đôi mắt Kim Hề càng thêm long lanh, cô cúi đầu nghịch ngón tay mình, hớn hở nói tiếp, "Ai mà chẳng có thanh mai trúc mã chứ? Anh nói đúng không? Chẳng phải anh còn có bé Cam ngày ngày tò tò theo đuôi gọi anh là anh A Hành sao? Hồi bé em còn chẳng gọi Kỳ Nhiên là anh bao giờ."

Máu ghen đổi chiều, bây giờ đổi thành cô ghen.

Hạ Tư Hành nhếch môi, thờ ơ hỏi lại, "Thế à?"

Kim Hề, "Anh nói xem? Đâu phải ai em cũng ngoan ngoãn chịu gọi một tiếng "anh" chứ."

Hạ Tư Hành nhín chút thời gian quay sang nhìn cô rồi lại thu hồi tầm mắt ngay. Anh không nói nữa, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được tâm trạng của anh đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều.

Lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, Kim Hề hỏi, "Chúng ta đi đâu ăn cơm đây anh?"

Hạ Tư Hành, "Về nhà."

"Ồ."

"Anh xuống bếp."

Kim Hề giật mình, "Anh xuống bếp á?"

Anh hỏi, "Sao?"

"Sao tự dưng anh lại xuống bếp?" Cô chớp đôi mắt long lanh, niềm vui lấn át cả vẻ kinh ngạc.

Tuy Hạ Tư Hành là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, nhưng anh vẫn biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu rất ngon. Chí ít thì tất cả những món Kim Hề thích ăn đều do anh tự tay làm.

Nhưng đã lâu rồi Hạ Tư Hành không xuống bếp, nguyên nhân rất đơn giản, cả hai đều bận.

Hạ Tư Hành đáp, "Dì giúp việc về quê rồi."

"..."

Bảo sao.

Cô nhếch môi, "Ồ."

Về đến nhà, Kim Hề đi tắm trước, Hạ Tư Hành thay đồ rồi vào bếp làm cơm.

Kim Hề tắm rất lâu, lọ mọ với đống chai chai lọ lọ trong phòng cả buổi trời, nào là ngâm bồn, đắp mặt nạ cho tóc, đắp mặt nạ cho mặt. Trong lúc chờ đợi, cô lấy điện thoại ra lướt mạng một vòng.

Vừa cầm điện thoại lên, cô thấy có vài tin nhắn chưa đọc.

Một tiếng trước, Mạnh Ninh nhắn tin cho cô.

Mạnh Ninh, [Mình vừa mới gặp tổng giám đốc bá đạo ở bãi đỗ xe này.]

Mạnh Ninh, [Ngay cả bóng lưng thôi cũng thấy bá đạo nữa.]

Mạnh Ninh, [Anh ấy còn có tài xế riêng.]

Mạnh Ninh, [Mặc vest đen.]

Mạnh Ninh, [A a a a a! Sao anh ấy không quay đầu lại! Mình tò mò dáng vẻ của anh ấy quá!]

Kim Hề khó hiểu, [Ai thế?]

Mạnh Ninh nhanh chóng trả lời lại, cô nàng gửi thẳng mấy tấm ảnh sang.

Bãi đỗ xe dưới ánh đèn đường mờ ảo, người đàn ông mặc âu phục cao cấp may riêng theo số đo, bóng lưng thẳng tấp trong cơn gió đầu thu se se lạnh, toát ra khí chất cấm dục người lạ chớ lại gần.

Nhưng chỉ bắt được bóng lưng, không nhìn thấy mặt mũi người kia thế nào.

Mạnh Ninh, [Đây là tổng giám đốc bá đạo trong mộng của mình đó.]

Kim Hề hỏi, [Biết đâu đây là bóng lưng của sát thủ thì sao?]

Mạnh Ninh, [Kim Hề, cậu hư lắm đấy nhé.]

Mạnh Ninh, [Hãy giành chút không gian mơ mộng thiếu nữ cho mình đi.]

Kim Hề bật cười, [Sao lúc đó cậu không chủ động tí? Bây giờ có hối hận cũng làm được gì đâu.]

Mạnh Ninh, [Mình sợ lúc chạy tới xin số thì bỗng dưng xuất hiện vệ sĩ bế mình đi luôn.]

Kim Hề câm nín.

Mạnh Ninh bắt đầu nói liên thiên, [Cậu không biết gì à? Tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết đều thế cả. Trông thì thấy anh ấy rất dễ tiếp cận, nhưng chỉ cần có người xấu xuất hiện, ngay lập tức, mười mấy vệ sĩ tàng hình từ đâu đó lao ra bảo vệ anh ấy ngay.]

Mạnh Ninh, [Cậu quen bác sĩ Hạ lâu thế mà không biết à?]

Kim Hề ngẫm nghĩ, mấy ông lớn mà cô bình thường cô tiếp xúc từ ba mình là Kim Nguyên Phong, hay ba của Hạ Tư Hành là Hạ Thành, hay là chú Giang... bọn họ đúng là có vệ sĩ thật, nhưng vệ sĩ của bọn họ đều kiêm luôn công việc tài xế.

Làm gì mà có tận mười mấy vệ sĩ như thế?

Lại còn tàng hình nữa chứ?

Cô đỡ trán, cuối cùng không nhịn được nữa đành phải nhắn lại, [Ninh Ninh à, bớt đọc tiểu thuyết lại đi.]

Vừa gửi tin đi, báo thức trong điện thoại cũng vang lên, nhắc nhở có thể xả mặt nạ tóc và mặt nạ mặt rồi.

Kim Hề đặt điện thoại sang một bên, bước vào buồng tắm. Bên trong, hơi nước đọng lại như giăng mờ sương, vừa đẩy cửa ra, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào thổi bay hơi nóng bên trong.

Cô soi gương lau mặt, bôi sữa dưỡng thể, lau tóc, đến khi xong xuôi thì đã hết một tiếng rưỡi.

Dọn dẹp bãi chiến trường, Kim Hề bước ra khỏi phòng tắm.

Lúc đi qua bàn ăn, cô đánh mắt nhìn mấy món đặt trên bàn.

Sườn xào chua ngọt, trứng rán tôm nõn, thịt kho tàu. Ba món này đều là món cô thích ăn nhất.

Tiếng máy hút mùi rì rì vang lên trong phòng bếp, Kim Hề sải bước vào trong, trông thấy Hạ Tư Hành vừa lấy một chùm nho từ trong tủ lạnh ra.

Cô hấp háy đôi mắt, toan bước vào thì nghe Hạ Tư Hành nói, "Đừng vào."

Kim Hề đứng sững ra, "Tại sao?"

Hạ Tư Hành, "Trong đây ám mùi."

Đôi môi mấp máy, cô chợt khẽ cười, "Ồ."

Hạ Tư Hành lại nói, "Em ra ngoài ngồi đi."

"Ồ."

Cô như không biết nói gì ngoài một chữ ấy.

Kim Hề ngoan ngoãn vòng ra ngoài ngồi xuống bàn ăn, hai tay chống cằm, ngắm nhìn bóng dáng bận bịu của Hạ Tư Hành, bỗng dưng cô nảy ra một ý nghĩ, cầm điện thoại lên chụp lại bóng lưng anh.

Tách, tuy không gây ra tiếng ồn, nhưng cô vẫn giật mình, hoảng hốt bỏ điện thoại xuống như vừa đi ăn trộm về.

Ngay sau đó, cô cũng tự thấy cạn lời với hành động của bản thân. Cô chụp hình bạn trai mình chứ có phải bạn trai của người khác đâu, cần gì phải lén lén lút lút như thế chứ?

Kim Hề đưa tay chọc chọc vào tấm hình, nhớ đến biểu hiện của anh khi lên cơn ghen hôm nay, cô không nhịn được mà bật cười. Một nửa là vì muốn lấy lòng anh, một nửa khác là... cô cũng không thể nói rõ.

Cuối cùng, vòng bạn bè vốn đóng mạng nhện của cô bỗng nhiên xuất hiện một trạng thái mới.

Không có nội dung đi kèm, chỉ có mỗi một tấm ảnh bóng lưng của Hạ Tư Hành đang bận rộn trong phòng bếp.

Ảnh vừa được đăng lên, Hạ Tư Hành cũng bưng món cuối cùng ra ngoài, hai tay hai món, có một đĩa là trái cây.

Anh nói, "Ăn cơm thì đừng nghịch điện thoại."

Kim Hề tắt màn hình điện thoại, đáp lại, "Em biết rồi."

Kim Hề chưa từng đăng bài lên vòng bạn bè, thế mà lần đăng bài đầu tiên lại là bóng lưng của một người đàn ông. Mấy người bạn cùng quen Hạ Tư Hành và Kim Hề đều ồn ào bấm like.

Hơn tám giờ tối, cuộc sống về đêm của Châu Dương chỉ vừa mới bắt đầu.

Anh ta vừa tới quán của mình, ngồi xuống quầy bar nhàm chán lắc lắc ly rượu trên tay, tay còn lại móc điện thoại ra. Lúc lướt đến bài đăng của Kim Hề, anh ta không dám tin đưa tay dụi mắt, sau khi xác nhận đúng là Kim Hề đăng bài, hơn nữa còn đăng về Hạ Tư Hành.

Châu Dương, [Ủa gì dạ?]

Châu Dương, [Bài đăng đầu tiên của công chúa thiên nga lại là cậu à?]

Châu Dương, [A Hành, mau trả điện thoại lại cho công chúa thiên nga đi! Đừng táy máy điện thoại của người khác! Cậu là đàn ông mà không biết tôn trọng quyền riêng tư của đối phương à?]

Châu Dương, [Nguyên tắc đầu tiên trong tình yêu, tuyệt đối không được đụng vào điện thoại của đối phương, cậu không biết hả?]

Châu Dương, [Cậu là đồ đàn ông không tuân thủ nam đức!]

Nhóm chat như bùng nổ, Giang Trạch Châu đang tham gia một bữa tiệc, giữa chừng có lấy điện thoại ra xem thử, nhưng có thế nào cũng không giấu được vẻ kinh ngạc trên gương mặt anh.

Có một thoáng anh ta cũng có suy nghĩ giống Châu Dương, tưởng rằng Hạ Tư Hành lấy điện thoại của Kim Hề đăng bài.

Nhưng ngẫm lại, sao Hạ Tư Hành lại có thể làm chuyện ngây thơ như thế?

Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, Giang Trạch Châu ngồi vào xe, mở điện thoại lên.

Sau khi Châu Dương spam một đống tin nhắn vào nhóm chat, chẳng có ai đáp lại cả. Vốn nhóm chat này chỉ có anh ta và Châu Dương tám chuyện với nhau nhiều nhất, nhưng nhắc đến Kim Hề mà Hạ Tư Hành vẫn không có phản ứng gì, đúng là hiếm thấy.

Giang Trạch Châu cảm thấy kỳ lạ, [A Hành đâu?]

Hiếm có đêm Châu Dương rảnh như hôm nay, anh ta trả lời tin nhắn rất nhanh, [Chắc là chuyện đã bại lộ, công chúa thiên nga thẹn quá hóa giận cãi nhau với cậu ta rồi.]

Giang Trạch Châu thoát ra ngoài bấm xem vòng bạn bè của Kim Hề, bài đăng vẫn còn đó.

Bên dưới có không ít bình luận của bạn bè thân thiết.

[Chẳng phải A Hành đây sao?]

[Hạ Tư Hành lại xuống bếp ư? Má ơi, chắc mắt tôi có vấn đề rồi.]

[Tôi cũng vậy, mai tôi phải đến khoa mắt khám xem sao.]

[Sao tự dưng lại đăng ảnh thế này? Công chúa thiên nga, đừng nói là... em và A Hành chuẩn bị cưới đấy nhé?]

[A a a! Chừng nào cưới? Dự định đẻ mấy đứa?]

[Con của hai người chắc hẳn là đẹp trai xinh gái lắm đây! Hu hu hu, tôi cũng muốn đẻ, muốn làm thông gia từ bé với hai người!]

Bình luận bên dưới càng lúc càng ầm ĩ, lúc Giang Trạch Châu định thoát ra thì chợt lia tới một bình luận trả lời lại người bên trên.

[ -- Thông gia từ bé? Xếp hàng đi, hai người họ mà có con thì cũng phải kết thông gia với tôi trước.]

Người bình luận câu này chính là Châu Tranh.

Giang Trạch Châu thấy thế bèn bấm vào vòng bạn bè của Châu Tranh.

Nửa tiếng trước, cô nàng đã đăng trạng thái mới.

[Hóa ra buông tay không khó như mình nghĩ, nhưng mình cũng thấy buồn lắm. Ước gì mình có năng lực đoán trước được tương lai, mình muốn biết mình của tương lai sẽ như thế nào, ai sẽ đồng hành cùng mình, liệu người mình thích cũng sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương mình chứ?]

Châu Dương bình luận, [Trưởng tộc trẻ trâu?]

Giang Trạch Châu, "..."

Anh vô thức giần giật khóe môi, sau đó thoát ra ngoài.

Điện thoại lại rung lên, Hạ Tư Hành đã trả lời trong nhóm chat.

Hạ Tư Hành, [Không cãi nhau, tôi cũng vừa mới thấy bài đăng của cô ấy.]

Châu Dương, [?]

Châu Dương, [Ơ, công chúa thiên nga vậy mà lại chịu khoe tình cảm thế?]

Châu Dương, [Ủa, phản ứng cậu là sao đấy? Cậu không cảm động à?]

Hạ Tư Hành ngồi trên ghế dài ngoài ban công, màn đêm vô tận với những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, trong không khí mang theo hơi ẩm, tựa như một lời dự báo một cơn mưa sắp ghé ngang. Nhưng gió đêm lại rất êm đềm, Hạ Tư Hành nhìn Kim Hề đang ngồi trên sofa trong phòng khách nói chuyện điện thoại với Thẩm Nhã Nguyệt, gương mặt chất chứa sự buồn bực.

Lúc giải thích với ba mẹ về mối quan hệ giữa hai người, Hạ Tư Hành chỉ nói một câu ngắn gọn.

Vì anh biết, dù bạn gái anh có là ai đi nữa thì vợ chồng Hạ Thành sẽ không có ý kiến gì, thế nên anh không mang theo mảy may cảm xúc lo âu thấp thỏm.

Nhưng Kim Hề lại không giống anh.

Không biết từ lúc nào mà quan hệ giữa cô và mẹ mình lại trở nên lạnh nhạt, xa cách, khách sáo như thế. Đến mức khi nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi đến là Thẩm Nhã Nguyệt, nụ cười chưa kịp nở rộ bên môi đã vội tắt ngúm.

Hạ Tư Hành tìm cớ rời đi, để lại không gian cho hai mẹ con cô nói chuyện.

Nhưng cách một lớp cửa kính, anh không biết Kim Hề đang nói gì với mẹ mình, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ bó gối của cô, vẻ mặt điềm tĩnh không một gợn sóng.

...

Lúc đăng bài, Kim Hề chẳng suy nghĩ gì, cứ thế mà đăng lên thôi, nên cô cũng không giới hạn người xem.

Thẩm Nhã Nguyệt xem được bài đăng này, thế là gọi điện hỏi thăm Kim Hề.

Cuộc gọi này của bà không phải để chất vấn gì cô. Kim Hề đã hai mươi ba tuổi, có người yêu cũng là chuyện bình thường. Bà gọi đến với tư cách là một người mẹ lo lắng cho con.

"Con có bạn trai hồi nào sao mẹ không biết?"

Kim Hề hỏi gì đáp nấy, "Quen từ đại học ạ."

Thẩm Nhã Nguyệt bất ngờ, "... Sao con không nói với mẹ?"

Kim Hề đáp, "Lúc trước con cứ nghĩ anh ấy không thích con nhiều đến thế, nên không nói."

Thẩm Nhã Nguyệt không đồng ý với suy nghĩ này của cô, "Công chúa nhỏ nhà mình sao lại không có ai thích chứ?"

Kim Hề muốn cười, nhưng cơ mặt lại cứng đờ ra, không tài nào nhếch môi được.

Thật ra khi nói lời này, Thẩm Nhã Nguyệt cũng tự thấy xấu hổ.

Bà thích Kim Hề không?

Đây là đứa con gái duy nhất của bà, hiển nhiên là thích con bé rồi.

Nhưng bà không chỉ thích mỗi Kim Hề, bà còn thích Kim Yến... thích Kim Yến nhiều hơn. Kim Hề nhìn thấy cái xấu trong con người bà, bà là người ích kỷ thế đấy, chỉ muốn sinh con trai, biết Kim Hề không thích em trai nhưng vẫn giấu cô sinh Kim Yến.

Kim Hề lại chẳng muốn cãi nhau với bà, lần cãi nhau trong bệnh viện đủ khiến cô ray rứt không thể nào ngủ ngon giấc suốt nhiều đêm liền.

Đó là mẹ của cô, cô nói nặng bà, cãi nhau với bà, có thái độ vô lễ với bà. Nhưng dù có trằn trọc cách mấy cô cũng không hối hận vì hành động ngày hôm đó.

Cô thực sự rất cần một cơ hội để trút hết nỗi bực dọc và sự thất vọng đối với ba mẹ mình.

"Mẹ à, con bây giờ rất hạnh phúc, Hạ Tư Hành rất tối với con, con và anh ấy yêu nhau bao năm nay, nhưng anh ấy chưa bao giờ cãi nhau với con, chưa từng chọc con giận, con muốn gì anh ấy cũng chiều con. Ở bên anh ấy, con rất tự do, rất hạnh phúc, cũng rất vui vẻ."

Kim Hề vòng tay ôm lấy đầu gối, cô hơi cụp mắt, vô thức nhìn ra bên ngoài lại bất chợt trông thấy Hạ Tư Hành đang ngồi ngoài ban công, đôi mắt cô bỗng ánh lên tia sáng bừng.

Thẩm Nhã Nguyệt khó tin, "... Ai cơ?"

Kim Hề, "Hạ Tư Hành, con trai của chú Hạ, anh A Hành."

Thẩm Nhã Nguyệt kinh ngạc, "Con và A Hành yêu nhau sao?"

Kim Hề, "Vâng."

Khiếp sợ qua đi, Thẩm Nhã Nguyệt lại cảm khái, "Hai đứa yêu nhau cũng tốt, gia đình hai bên đều thân nhau, hồi trước dì Vu của con còn một hai đòi con làm con gái nuôi. Lần sau gặp mặt mẹ phải nói với bà ấy, dám giành mất con gái của mẹ."

"Dì Vu đã biết chuyện hai con từ lâu rồi." Giọng Kim Hề cực kỳ bình tĩnh, "Hồi tháng tám ông bà ngoại đến Nam Thành, con và anh A Hành cùng đi đón ông bà ngoại."

Thẩm Nhã Nguyệt sững sờ, "Ông bà ngoại con đến Nam Thành khi nào? Sao tháng rồi mẹ về không thấy bọn họ nhắc tới?"

Kim Hề đáp, "Chuyện của con để con tự nói là tốt nhất."

Cuộc đối thoại bỗng chốc khựng lại.

Kim Hề biết lúc này Thẩm Nhã Nguyệt hẳn là buồn lắm. Bạn bè xung quanh, ba mẹ bà đều biết chuyện, chỉ có bà thân là mẹ lại không hay biết gì.

Cảm giác này có khó chịu không?

Kim Hề trước đây còn đau đớn gấp trăm ngàn lần so với Thẩm Nhã Nguyệt bây giờ.

Kim Hề hít một hơi thật sâu, "Mẹ à, còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì con cúp nhé, anh A Hành bảo muốn xem phim, con phải xem với anh ấy rồi."

Giọng Thẩm Nhã Nguyệt đã hạ thấp đi rất nhiều, "Ừ, không có gì, chỉ là mẹ... thấy nhớ con thôi."

Nếu là trước đây, Kim Hề sẽ nhõng nhẽo đáp lại, "Con cũng nhớ mẹ lắm."

Thời thế đổi thay, mặt trẻ con của Kim Hề đã không còn dành cho Thẩm Nhã Nguyệt nữa.

Kim Hề khẽ đáp lại, "Dạ, con cúp trước nhé mẹ."

Điện thoại cứ thế cúp máy.

Cô tì cằm lên đầu gối, bất thình lình quay sang nhìn chằm chằm Hạ Tư Hành ngoài ban công.

Hạ Tư Hành đang nằm trên ghế, bỗng nhiên có một bóng người áp lên người anh.

Anh khép mắt lại, "Nói chuyện xong rồi hả?"

Kim Hề, "Dạ."

Màn đêm yên tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng lá xào xạt trong cơn gió thu.

Đến khi làn gió làm căng tràn cõi lòng, Kim Hề mới lên tiếng, "Anh không tò mò em nói gì với mẹ hả?"

Hạ Tư Hành, "Nói gì thế?"

Kim Hề, "Mẹ hỏi em chụp ai."

"Rồi em nói sao?"

"Em nói người đó là anh."

Anh bật cười khe khẽ.

Kim Hề ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực anh, chợt hỏi, "Anh không nhìn em sao?"

Hạ Tư Hành cười, "Nhìn gì?"

Kim Hề nằm sấp trên người anh, hai tay chống lên lồng ngực anh, rồi bỗng nhiên lại thở dài đầy ảo não, "Nếu em có đuôi thì hay biết mấy."

"Sao?"

"Thế thì anh sẽ thấy cái đuôi của em đang vẫy qua vẫy lại."

Hạ Tư Hành khó hiểu mở mắt ra, "Hả?"

Kim Hề nói, "Anh không biết à? Lúc cún con nhìn thấy chủ của mình, nó sẽ vẫy đuôi trong vô thức."

Hạ Tư Hành nhướng mày, ngả ngớn nâng cằm cô lên, ung dung hỏi, "Anh là chủ nhân của em sao?"

Trong đầu Kim Hề đúng lúc hiện lên một câu trong bài hát của Kỳ Nhiên.

- - Gọi anh là daddy, gọi anh là master, anh sẽ thưởng em một bữa no nê.

Bên tai cô bắt đầu ửng đỏ.

May là giờ phút này Hạ Tư Hành chỉ mải tập trung lên bộ đồ ở nhà của cô, anh hôn lên phần xương quai xanh, một tay cởi cúc áo cô mang theo vẻ mất kiên nhẫn, "Cúc gì mà khó cởi thế này?"

Đêm ấy trời vẫn mưa.

Nước mưa lạnh lẽo rơi xuống ban công, xối lên hai thân thể đang quấn lấy nhau. Mồ hôi lẫn nước mưa hòa vào trên cơ thể bọn họ, chìm đắm trong đêm lạnh lẽo.

Hạ Tư Hành ôm Kim Hề đi tắm rửa, bỗng giẫm phải gì đó. Hóa ra là bộ đồ ở nhà bị anh dùng sức xé toạt ra, cúc áo rơi tán loạn khắp góc nẻo ban công.

Kim Hề vùi vào lòng anh làu bàu, "Anh đền quần áo cho em đi."

Giọng anh khàn hẳn, "Có bộ đồ nào của em mà không phải do anh mua đâu?"

"Vậy nên anh thích là anh xé thẳng tay đấy hả?"

Trên gương mặt Hạ Tư Hành ánh lên nụ cười thỏa mãn, giọng điệu ngang ngược, "Biết làm sao được? Anh làm gì có thời gian cởi nút áo."

***

Hết Tết rồi, đăng truyện lại hoy =)))). Chắc mọi người quên luôn nội dung truyện là gì luôn rồi ấy, nhất là bộ Trò chơi sớm chiều nhỉ. =)))