Cổ Thiên Nga

Chương 86



Chơi pháo xong, Châu Dương và Giang Trạch Châu quay về chỗ cũ.

Tiếng cười nói hi hi ha ha bỗng chốc im bặt khi bọn họ trông thấy món đồ đang nằm trên tay Hạ Tư Hành.

Trước đó ba người bọn họ đã bàn đến chuyện cầu hôn, thế nên bây giờ cũng không mấy bất ngờ.

Đến khi cách cặp đôi kia chừng năm, sáu mét, hai người dừng bước, dùng âm lượng chỉ đủ để đồng bọn nghe.

Châu Dương, "Sao A Hành lại cầu hôn lúc này?"

Giang Trạch Châu, "Cậu quản được cậu ấy à."

Châu Dương, "Không phải, chẳng qua tôi thấy không được lãng mạn thôi."

Giang Trạch Châu, "Có phải cầu hôn cậu đâu, bớt nói lại."

Châu Dương, "Ơ..."

Giang Trạch Châu chẳng thèm tranh chấp với anh ta, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, "Tôi còn có việc, đi trước đây. Cậu tính ở đây phá game bọn họ hay sao?"

Châu Dương làu bàu, "Tôi chẳng thèm làm bóng đèn, cậu đi đâu đấy cho tôi theo với."

Giang Trạch Châu hơi ngước mắt, hờ hững từ chối thẳng thừng, "Không được."

Châu Dương, "Tại sao?"

Giang Trạch Châu, "Tôi không cần bóng đèn."

Châu Dương:?

...

Về sau, Kim Hề vẫn còn nhớ rất rõ, đó là một đêm đầy dịu dàng và yên ả.

Tuyết mỗi lúc một nặng hạt, bông tuyết lất phất đậu xuống hàng mi làm nhòa tầm mắt cô.

Hạ Tư Hành đưa tay kéo mũ áo khoác trùm lên đầu cô. Chiếc áo khoác đen to sụ bao phủ lấy Kim Hề, trông cô càng thêm bé nhỏ.

Ẩn sau vành mũ là đôi mắt sáng long lanh, Kim Hề hỏi, "Anh mua nhẫn khi nào thế?"

Hạ Tư Hành, "Tối hôm em về nhà."

Kim Hề nhớ lại, "Thế nên anh mới gọi cho em đúng không?" Giữa trời tuyết lạnh giá, nhưng toàn thân cô như hừng hực sục sôi, trái tim liên tục loạn nhịp, cô cố ấn vào mạch máu đang chực chờ phun trào kia, cân nhắc tìm từ, "Anh muốn cầu hôn em hả?"

"Ừm."

"Ồ."

"Sao lại ồ?"

Cô nhếch môi, trách anh, "Làm gì có ai tùy tiện cầu hôn như anh, không có chuẩn bị gì, chỉ cầm mỗi chiếc nhẫn mà tính là cầu hôn à?"

Tuy là phàn nàn, nhưng giọng cô mang theo vẻ hờn dỗi và nũng nịu, không nhận ra tí gì bất mãn.

Hạ Tư Hành nói, "Anh đã nói rồi, anh không định cầu hôn hôm nay."

Kim Hề, "Thế anh lấy nhẫn lại đi, em sẽ vờ như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra."

Đôi mắt đen lay láy của Hạ Tư Hành cứ nhìn cô chăm chú.

Kim Hề bị anh nhìn đến hốt hoảng, khi cô đang định cầm nhẫn lên rồi nói "Được rồi, em đồng ý", Hạ Tư Hành bỗng nhiên đóng hộp nhẫn lại, cất vào trong túi.

Kim Hề ngớ người.

"Anh làm gì thế?"

"Nghe theo lời em." Hạ Tư Hành chỉnh lại áo khoác cho cô, "Trễ rồi, về thôi."

Thoắt cái, người sốt ruột đổi thành Kim Hề.

"Nhẫn đâu rồi?"

Hạ Tư Hành khẽ khom người, đặt lên mắt cô một nụ hôn.

Hơi thở ấm áp phả xuống, anh nói, "Tạm thời cất tạm chỗ anh, đợi đến lúc cầu hôn chính thức sẽ đưa cho em."

Đêm đã khuya.

Khoảnh khắc giao thừa đã qua, năm cũ lui mình nhường bước cho năm mới.

Ngay khi Hạ Tư Hành nói xong, Kim Hề vẫn bất động. Cô rủ mí mắt, không nhìn rõ vẻ mặt của cô, có vẻ như đang suy tư, nhưng lại giống như đang ngẩn người.

Một lúc lâu sau, cô gật đầu, "Ờ."

Hạ Tư Hành xoa đầu cô, "Trễ rồi, về đi em."

Kim Hề ỉu xìu như cọng bún thiu, rầu rĩ đáp lại, "Em biết rồi, anh cũng về đi."

Ngay lúc cô xoay người, Hạ Tư Hành bỗng ôm lấy cô từ phía sau. Anh tì cằm lên đỉnh đầu Kim Hề, hơi thở lạnh lẽo lướt qua vành tai cô, tê tê dại dại, "Không vui hả?"

Kim Hề lắc đầu, "Không có."

Hạ Tư Hành, "Thật không?"

Kim Hề, "Ừm."

Là chính cô bảo mình sẽ vờ như không có chuyện gì, đương nhiên cô sẽ không giở trò giận dỗi.

Hạ Tư Hành khẽ bật cười, "Được rồi, em về phòng đi, chờ hết tết anh sẽ đến đón em về nhà."

Kim Hề ngoan ngoãn đáp lại. Sau đó, cô rời khỏi vòng tay của Hạ Tư Hành, quay về phòng mình.

Hơn mười hai giờ đêm, trong nhà cực kỳ yên tĩnh.

Kim Hề về đến phòng, thả mình lên giường, hai mắt trống rỗng.

Tuy cô nói mình không giận, nhưng cảm giác mất mác cứ đâm chồi nảy lộc ở trong lòng.

Sao Hạ Tư Hành lại nghe lời cô răm rắp thế chứ?

Anh không thể làm trái lời một lần à?

Kim Hề trở mình.

"Ghét quá đi."

Cô hất giày ra.

"Bực bội quá."

Cô lại cởi áo khoác của Hạ Tư Hành trên người xuống.

"Đồ đàn ông thúi."

Chiếc áo bị quăng xuống sàn nhà, chất vải mềm mại lẽ ra không nên gây ra tiếng động mới đúng. Nhưng Kim Hề lại nghe thấy tiếng như có thứ gì đó va vào sàn nhà.

Cô bán tin bán nghi nhặt chiếc áo khoác lên, đưa tay mò mẫm trong túi áo.

Mấy đầu ngón tay cảm nhận được chất nhung mềm mại của cái hộp vuông nho nhỏ, một cảm giác không thể nào quen hơn được nữa.

Cô lấy ra xem, đúng là hộp nhẫn mà vừa nãy Hạ Tư Hành bảo để anh giữ dùm.

Nhưng rõ ràng cô đã nhìn thấy Hạ Tư Hành nhét chiếc nhẫn vào túi mình, sao... sao bây giờ nó lại nằm trong túi áo khoác?

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Kim Hề chợt nhớ lại lúc nãy anh từng ôm choàng lấy cô.

Nhớ đến đây, Kim Hề vội lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Tư Hành.

Chất giọng trầm ấm của anh vang lên bên tai, "Thấy rồi à."

Giọng điệu chắc chắn như thể anh đã đoán được mục đích của cuộc gọi này.

Kim Hề mở hộp nhẫn, viên kim cương hắt ra ánh sáng chói mắt, lấp lánh không hề thua kém bầu trời pháo hoa vừa nãy.

Bất giác, giọng cô lại càng thêm ngọt ngào, "Ừm, em thấy rồi."

"Thích không?"

Kim Hề cố ý đáp, "Cũng thường thôi."

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khe khẽ của anh, "Không thể thường thôi được, chiếc nhẫn này ngốn không ít tiền của anh đấy."

Kim Hề, "Đại thiếu gia nhà họ Hạ mà lại thiếu tiền sao?"

Hạ Tư Hành, "Không thiếu."

"Tiền nuôi công chúa thiên nga thì vẫn phải có."

Khóe môi Kim Hề bất giác cong lên, "Em đâu có bảo anh nuôi."

"Nhận nhẫn cầu hôn của anh rồi chính là vợ tương lai của anh, sao lại không cần anh nuôi?"

"Anh đã cầu hôn đâu." Cô nhỏ giọng làu bàu.

"Ừ, tạm thời chưa cầu hôn, nhưng nhẫn đưa em trước."

"Sao thế, anh sợ mình làm mất đúng không?"

Đuôi mắt Hạ Tư Hành nhướng lên, như cười như không trả lời cô, "Sợ em chạy nên phải cọc trước."

Đêm ấy, Kim Hề nói chuyện với Hạ Tư Hành một lúc lâu, đến khi chân trời hiện lên ánh sáng bàng bạc, hai người mới quyến luyến cúp điện thoại. Sau này mỗi khi nhớ lại, Kim Hề thật sự không biết tối đó bọn họ đã nói gì, vì sao hai người luôn dính lấy nhau mỗi ngày lại có nhiều chuyện để nói đến thế?

Sao bọn họ lại có thể nấu cháo điện thoại lâu đến thế

Sao... bọn họ không hề giống những cặp đôi đã yêu lâu?

Cứ như... hai kẻ vừa rơi vào thời kì cuồng nhiệt khi mới yêu.

Gần rạng sáng mới đi vào giấc ngủ, Kim Hề đánh một giấc đến chiều.

Cô đói đến lã người, mò xuống lầu tìm đồ ăn.

Trong phòng khách, ông cụ đang đeo kính xem TV, thấy cô xuống lầu thì cất giọng vừa bất lực vừa nuông chiều, "Hôm qua mấy giờ ngủ mà bây giờ mới dậy thế hả con?"

Kim Hề vừa tỉnh ngủ nên đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng.

Ông cụ biết cô cần phải có thời gian tỉnh táo nên không vội truy vấn, ông thu lại ánh nhìn, nhưng được nửa đường, ông hoảng hốt nhìn lại.

"Đợi đã..."

Kim Hề cầm ly sữa ngạc nhiên nhìn ông.

Ông cụ từ phòng khách bước tới, đưa tay đỡ mắt kính đang vắt ngang sống mũi, khom lưng lại thật gần.

Kim Hề ngơ ngác trước hành động này của ông.

Cô hỏi, "Ông ngoại làm gì thế ạ?"

Ông cụ, "Hình như mắt ông hơi yếu."

Kim Hề càng thêm khó hiểu.

Ngay sau đó, cô nghe ông gọi bà đến, "Xuân Nhi, bà lại đây xem thử coi, cái thứ trên tay con bé Kim Hề có phải là nhẫn không?"

Bà cụ vội vàng chạy đến, "Nhẫn gì cơ?"

Sau đó hai người cầm tay Kim Hề, ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô như đang nghiên cứu một món đồ cổ.

"Nhẫn kim cương hả?"

"Kim cương thật à?"

"Một carat hả?"

"Hơn đấy nha."

"Đẹp đấy, bà thấy sao?"

"Tôi cũng thấy thế."

Kim Hề bị hai người nhìn chằm chằm, cô tròn mắt bâng quơ đáp, "Là nhẫn Hạ Tư Hành cầu hôn con ạ."

Ý cười trên gương mặt hai người không sao giấu được.

Ông cụ, "Hôm qua nó cầu hôn con rồi hả?"

Kim Hề định phủ nhận, nhưng lại sợ ông cụ hỏi tiếp, giải thích càng phiền nên đành nói, "Dạ."

"Cầu hôn là tốt rồi, tốt rồi." Ông cụ vui vẻ lặp lại mấy lần, lại hỏi Kim Hề, "Thế hai đứa tính chừng nào làm lễ cưới?"

Ngụm sữa chưa kịp nuốt đã bị nghẹn ngang.

Cô ho đến nghẹn thở, mặt mày đỏ bừng.

Một lúc sau, cô mới hỏi dò dưới ánh mắt đầy mong chờ của hai cụ, "Ông ngoại, bà ngoại, hai người muốn bọn con kết hôn sớm sao?"

"Cũng không hẳn, ông chỉ thuận miệng hỏi thế thôi." Ông cụ cười nói, "Hai đứa muốn kết hôn lúc nào thì kết hôn. Yên tâm, gia đình mình sẽ không bao giờ tạo áp lực cho con, con muốn làm gì thì cứ làm."

Bà cụ phụ họa, "Đúng thế, không vội kết hôn, con còn nhỏ, tương lai còn dài."

...

Chiếc nhẫn vẫn luôn chiễm chệ nằm trên tay cô.

Ba mẹ cô dĩ nhiên đã thấy, nhưng họ không hỏi nhiều, chỉ nói, "Tốt quá."

Mùng tám đi làm lại, mùng bảy Kim Hề mới bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về chỗ của Hạ Tư Hành. Trong lúc cô xuống lầu lấy nước có đi ngang qua phòng ba mẹ, tình cờ nghe thấy hai người nói chuyện.

Kim Nguyên Phong nói, "Tôi đã bàn với Hạ Thành, nếu Kim Hề kết hôn với A Hành thì đừng hối chuyện con cái, tụi nó muốn làm gì thì cứ làm. Bà cũng đừng nói mấy chuyện này với Kim Hề, con bé lớn rồi, nó có thể tự quyết định chuyện của mình."

Thẩm Nhã Nguyệt, "Tôi biết rồi."

Kim Nguyên Phong, "Còn nữa, mấy hôm trước tôi đã tìm luật sư chuyển hết cổ phần sang cho Kim Hề."

Thẩm Nhã Nguyệt, "Ông không cần nói mấy chuyện này cho tôi, chúng ta cố gắng làm việc cũng là vì hai đứa nhỏ thôi."

Kim Nguyên Phong nói, "Không phải, tôi chuyển hết cổ phần của Kim Yến sang cho Kim Hề."

Thẩm Nhã Nguyệt cất cao giọng, "Thế Tiểu Yến chẳng còn gì nữa ư? Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, ông nhẫn tâm để Tiểu Yến trắng tay sao?"

"Gia đình nhà họ Hạ bề thế như vậy, tôi sợ Kim Hề vào nhà đó sẽ có nười xem thường con bé, xầm xì sau lưng nó. Là ba của con bé mà từ nhỏ tới lớn tôi chưa ở cùng nó lần nào, chưa từng đi xem nó biểu diễn, chưa từng làm gì cùng nó, thậm chí còn chưa bao giờ đưa đón nó đi học."

Nói đến đây, Kim Nguyên Phong nghẹn ngào, rồi lại như khó khăn nhấn mạnh từng chữ, "Đến bây giờ thứ tôi có thể cho con bé chỉ có tiền, thế nên con gái kết hôn, tôi cũng chỉ có thể tặng quà theo cách thức này."

"Hai chúng ta không phải là ba mẹ xứng chức, Nhã Nguyệt à, chúng ta đã khiến Kim Hề thất vọng lắm rồi. Trong chuyện kết hôn này, hai vợ chồng chúng ta chỉ có thể làm thế. Còn Tiểu Yến – tôi vẫn còn bao nhiêu công ty để nó quản lý, nó kiếm được nhiều hay ít thì phải dựa vào khả năng của nó, con cháu tự có phúc của con cháu."

Căn phòng hiu quạnh chỉ còn lại tiếng thở dài như có như không.

Kim Hề cầm ly nước, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi liên tục nửa tháng cuối cùng cũng đã ngừng.

Màn đêm tối mịt, vài áng mây lững lờ trôi, bỗng nhiên, một vệt sáng thình lình xuất hiện soi sáng cả vùng trời.

...

Mùng tám tết, mọi người bắt đầu trở lại làm việc.

Nhiệm vụ trong nửa đầu năm cũng giống như mọi năm, chuẩn bị cho cuộc thi đấu ba lê quốc tế vào tháng sáu. Trong danh sách múa solo của vũ đoàn có hai vị trí, không ngoài dự đoán, Kim Hề là một trong hai cái tên ấy.

Mỗi ngày, Kim Hề đều bận bịu chuẩn bị cho giải đấu quốc tế. Để tránh sự việc nứt xương sườn tái diễn, mỗi lần tập múa cô đều rất cẩn thận, ngay cả trong sinh hoạt cũng thế.

Mà sau khi nhận nhẫn của Hạ Tư Hành, phía bên anh chẳng có động tĩnh gì về chuyện cầu hôn.

Kim Hề chỉ mang nhẫn lúc ở nhà mình, quay về chỗ của Hạ Tư Hành thì không đeo nữa.

Thậm chí khi nhìn thấy ngón tay trống trơn của cô, Hạ Tư Hành cũng chẳng hỏi lấy nửa chữ.

Cái kiểu bad boy lên giường không đeo bao ấy lại xuất hiện trên người Hạ Tư Hành.

Hai tháng chầm chậm trôi qua, ngày nào Kim Hề cũng suy nghĩ -- có phải Hạ Tư Hành nghĩ rằng cô đã bị anh tóm chặt không chạy đi đâu được nữa, thấy anh dù không cần cầu hôn thì cô vẫn phải gả cho anh. Hạ Tư Hành là người không trọng hình thức, anh không muốn cầu hôn, anh nghĩ rằng cô không xứng được cầu hôn...

Cô quả thật không chịu nổi bản thân lúc nào cũng suy nghĩ lung tung, thế là vào một ngày cuối tháng tư nào đó...

Sau khi tan tầm, cô lái xe về thẳng căn hộ riêng của mình.

Trong nhà vắng tanh, không một hạt bụi, giống như chưa từng có người ở.

Kim Hề nhớ đến trưa nay khi ngồi ăn cơm, Mạnh Ninh nói căn hộ của cô ấy còn phải chờ thêm một tháng nữa mới dọn về được.

Kim Hề dạo một vòng quanh nhà, lại mở cửa phòng của Mạnh Ninh, trên giường không có chăn mền.

Cô quay lại sofa, càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

Thế là cô cầm điện thoại lên, gọi cho Mạnh Ninh.

Điện thoại vừa được nhận, Kim Hề nghe thấy giọng của đàn ông.

"Mạnh Ninh đang tắm, có chuyện gì thế?"

Chất giọng trầm thấp, lạnh lẽo của người đàn ông này có hơi quen tai.

Trong đời Kim Hề vốn chẳng có mấy người bạn là nam.

Không cần phải loại trừ gì nhiều, cô đã lôi ra ngay cái tên ấy.

"Giang Trạch Châu, anh có thể nói cho em biết vì sao em gọi cho Ninh Ninh mà anh lại nhận máy không?" Kim Hề đanh mặt, "Còn nữa, vì sao mà hai người lại đang ở cùng nhau, mà Ninh Ninh còn đang tắm hả?"

***

Hai bạn này có truyện riêng nhé, nhưng mình không có ý định edit =)))