Cổ Thiên Nga

Chương 89



Nếu Kim Hề kết hôn là chuyện trọng đại của nhà họ Kim, thì với nhà họ Thẩm chính là chuyện cực kỳ trọng đại.

Kim Hề do một tay ông cụ Thẩm nuôi nấng, nghe đâu tất cả sản nghiệp trong tay ông đều được để lại cho Kim Hề.

Như thế cũng đủ biết Kim Hề được ông cưng chiều cỡ nào.

Biết Kim Hề sắp kết hôn, ông cụ đã từ Giang Thành đến đây trước cả một tháng.

Dù đã gần tám mươi, song ông vẫn đích thân làm mọi chuyện, cháu ngoại gái lấy chồng nhưng ông còn quan tâm hơn cả khi con gái mình cưới.

Em họ Hứa Hạnh vừa mới nghỉ việc, còn đang ấm ức với công ty cũ nên vẫn chưa muốn đi làm vội. Thế là cô nàng cũng theo chân ông cụ sang đây trước một tháng để tiện bề giúp đỡ.

Kết hôn vốn phải xử lý nhiều chuyện, cộng thêm ông cụ là người cực kỳ truyền thống, thế nên ngay cả thiệp mời ông cũng tự mình viết tay.

Chữ ông cụ rất đẹp, cứ đến tối là ông lại đeo kính ngồi vào bàn viết thiệp mời.

Hứa Hạnh ngồi bên cạnh đọc tên.

Và người không chịu được vẫn là Hứa Hạnh.

Hứa Hạnh, "Ông ngoại, chuyện này cứ để người khác làm là được rồi, hơn sáu trăm người mà ông viết từng người một thì mệt lắm."

Ông cụ nghe thế thì ngước lên.

Lớn tuổi nên da dẻ ông không còn căng mịn như xưa, nơi mí mắt cũng hằn nếp nhăn, đôi mắt đùng đục nhưng lại rất uy.

"Cái gì cũng giao cho người khác làm thì ông sang đây sớm làm gì?"

"Thì chúng ta ở nhà chỉ huy người khác làm." Từng cử chỉ của cô nàng đều mang theo tác phong của đại tiểu thư.

"Con đấy, được cưng quá nên lười làm, sau này kết hôn thì phải làm sao?"

Hứa Hạnh mất hứng làu bàu, "Chị ở nhà cũng có làm gì đâu, sao ông ngoại không nói chị ấy?"

Ông cụ viết xong một tấm thiệp, đặt nó sang một bên rồi lấy một tấm thiệp mới, "Người kế tiếp tên gì?"

Hứa Hạnh đọc lên, "Thẩm Trạch Đường ạ."

Ông cụ vừa viết vừa nói, "Chị con ở nhà không làm gì là vì con bé có một người bạn trai nguyện ý làm hết, còn con thì sao, bạn trai còn chưa tìm được chứ đừng nói là bạn trai nguyện ý chiều chuộng."

Hứa Hạnh ủ rũ mím môi, "Ông ngoại, ông đừng công kích người ta thế chứ."

"Với lại chị con đâu phải là bà chủ gia đình, con bé có sân khấu của riêng mình."

"Con cũng đâu phải là bà chủ gia đình." Hứa Hạnh phản bác.

"Thế con là nữ doanh nhân à?"

"..."

"Thế mai đi làm liền đi nhé, đừng xin vô công ty ngoài làm gì, cứ tìm đại một công ty của nhà mình ấy, để ông xem con làm được bao lâu." Ông cụ nói, "Chỉ cần làm được một quý thì sẽ tăng lương gấp đôi, làm được một năm thì ông cho con năm năm tiền lương."

"..."

Sau khi tốt nghiệp, Hứa hạnh làm ở công ty nào cũng chưa bao giờ vượt quá ba tháng.

Lý do nghỉ việc không lần nào giống lần nào. Khi thì đồng nghiệp cứ tổ chức ăn chơi, khi thì sếp bắt tụi con tăng ca không lương, lúc thì lại nói công ty xa, đồ ăn ngoài dở, rồi nào là, lương có năm ngàn một tháng mà bắt con làm 12 tiếng một ngày...

Ban đầu gia đình cũng khuyên lơi vài câu, nhưng sau đó thấy bó tay thì cũng để mặc cô nàng.

Dù sao thì kỳ vọng của gia đình đối với Hứa Hạnh chẳng phải là kiếm được bao nhiêu tiền.

Hứa Hạnh hốt hoảng lảng sang chuyện khác, "Ông ngoại ơi, lúc mẹ con với dì út kết hôn, ông cũng viết thiệp cho họ ạ?"

Cô nàng nhận được một đáp án phủ định.

"Không."

"Hả?"

"Hai đứa nó lấy chồng xa, lúc ấy ông bận chuyện làm ăn, không có thời gian làm mấy chuyện này. Bây giờ già rồi rảnh rỗi nên viết thôi."

"Thế sau này con lấy chồng, ông có viết thiệp cho con không?"

Ông cụ cười, "Được chứ."

Hứa Hạnh hài lòng, song lại lắc đầu, "Thôi ạ, ông khỏi viết cho con, chắc gì con đã lấy chồng đâu." Nói xong, cô nàng dọ nhìn ông cụ, thấy ông không có phản ứng gì, cô nàng lại hỏi dò, "Ông ngoại ơi, nếu con không lấy chồng thì có sao không ạ?"

"Kết hôn hay không là chuyện của con, con gặp người con thích giống chị của con thì cưới, còn nếu không gặp được thì thôi." Ông cụ vừa truyền thống lại có hơi tiên tiến, "Kết hôn không phải là chuyện mỗi người cần làm, giống như thi đại học vậy, có người thi đậu, có người thi rớt, chẳng lẽ rớt đại học thì chết sao?"

"... Không sao cả, mỗi người đều có cuộc đời riêng của mình."

Hứa Hạnh hốt hoảng gật đầu, một lúc sau cô nàng mới lên tiếng, "Ông ngoại ơi, có đôi lúc con hâm mộ chị ghê."

Nghe cháu gái nói thế, ông ngẩng đầu lên.

Ngay khi vừa ngước mắt, ông trông thấy Kim Hề đang đứng ngoài cửa.

Cô ra dấu "suỵt" với ông.

Thế là ông cụ vờ như không phát hiện ra cô, tiếp tục trò chuyện với Hứa Hạnh, "Sao lại hâm mộ chị con?"

Hứa Hạnh đáp, "Hâm mộ chị ấy xinh đẹp, tốt số, gặp được biết bao nhiêu người đối xử tốt với chị ấy, ba mẹ chị, ông ngoại, bà ngoại... còn... còn bao nhiêu là bạn tốt, lại còn có người yêu ưu tú như anh rể."

"Con nói có cái đúng có cái không."

Kim Hề còn tò mò lời giải thích của ông cụ hơn cả Hứa Hạnh.

Ông cụ nói, "Xinh đẹp chỉ là vẻ ngoài, nếu con muốn xinh thì đi phẫu thuật là được mà."

Kim Hề không nhịn được cười.

Hứa Hạnh cạn lời, "Ông ngoại, ông "xì tin dâu" quá đó."

Ông cụ nói tiếp, "Vẻ ngoài chỉ là phù du, cái trường tồn chính là đây..."

Ông đưa tay chỉ lên ngực trái của mình, ngay vị trí của trái tim.

"Gia đình tốt với mấy đứa là lẽ đương nhiên, chúng ta mang các con đến thế giới này, chúng ta phải có trách nhiệm và nghĩa vụ đối xử tốt với các con. Huống chi, con nghĩ chị con tốt số thật sao?" Ông cụ gỡ mắt kính xuống, mệt mỏi xoa hàng chân mày rồi thở dài, "Nếu như nó tốt số, vậy Kim Yến là gì? Sự chào đời của Kim Yến hẳn phải là bất ngờ của Kim Hề chứ không phải là khiếp sợ."

"... Trừ điểm này ra..." Giọng Hứa Hạnh yếu hẳn đi, "Mọi thứ vẫn rất tốt."

"Thế à? Vậy con với nó đổi với nhau con chịu không??

Hứa Hạnh ngẫm nghĩ vài giây rồi lắc đầu, "Thôi thôi thôi, không cần đâu ạ."

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lanh lảnh.

Hứa Hạnh quay đầu lại, "Chị? Chị đến khi nào thế?"

Kim Hề, "Đến nãy giờ rồi."

Cô hỏi, "Nếu hâm mộ như thế sao em không chịu đổi?"

Hứa Hạnh cau mày, "Cuộc đời chị đúng là tốt thật, nhưng cũng cực lắm, từ nhỏ tới lớn chỉ biết múa rồi múa, chẳng có tuổi thơ gì. Trưởng thành rồi cũng thế, ngày ngày tập múa, ngay cả chuyện quan trọng nhất đời mình là kết hôn mà chị còn không nghỉ phép được, sáng thì tập múa, tối thì bận chuyện này bận chuyện kia. Nói thật, nếu là em chắc em khóc cả trăm lần rồi ấy chứ."

Kim Hề, "Kết hôn có gì mà khóc."

Hứa Hạnh, "Quá mệt mỏi."

Kim Hề, "Mệt cũng hạnh phúc mà, ít nhất thì Hạ Tư Hành luôn ở bên cạnh chị."

Hứa Hạnh gật đầu, "Cũng đúng, anh rể tốt thật, không phải người chồng thờ ơ. Anh ấy còn đưa đón chị mỗi ngày. Chị này, anh ấy chạy qua chạy lại như thế chị không xót hả?"

Từ khi ông cụ Thẩm đến, Kim Hề đã chuyển về đây.

Mấy ngày qua, thời gian gặp nhau của hai người đều vào những lúc anh đưa đón cô đi làm, hoặc là buổi tối lúc chuẩn bị cho hôn lễ.

"Xót chứ, nhưng đàn ông là thế, em càng để tâm thì bọn họ càng không quan tâm." Kim Hề dạy cô nàng, "Sau này yêu đương thì phải làm phiền bạn trai em nhiều vào, để anh ta có cảm giác rằng, ồ, hóa ra em dựa dẫm anh như thế. Đàn ông rất thích cảm giác này, vì nó sẽ khiến cho bọn họ thỏa mãn hơn bao giờ hết."

Hứa Hạnh ngơ ngác, "Em hiểu rồi ạ."

Kim Hề vuốt tóc cô nàng, "Bận cả ngày rồi, mệt không? Em về nghỉ đi, để chị làm cho."

"Chị không mệt sao?"

"Đám cưới chị, dù sao chị cũng phải tự tay xử lý chứ."

Kim Hề đẩy Hứa Hạnh khỏi thư phòng.

Cô cầm danh sách khách mời, giúp ông cụ, người đọc, người viết, thỉnh thoảng trò chuyện dăm ba câu.

"Sáng mai A Hành đến đón con hả?"

"Tối nay anh ấy trực, nên chắc là không đến ạ."

"Ừ."

"Khi nào con nghỉ?"

"Ngày mốt ạ."

"Nghỉ hai ngày chuẩn bị kết hôn đủ không?"

"Đủ ạ, chẳng phải còn có ông ngoại sao? Cái gì ông ngoại cũng làm hết cho con rồi."

"Cái con nhóc này..."

"Con nói gì sai ạ?"

"Không."

Sau khi viết thiệp xong, Kim Hề dìu ông cụ về phòng nghỉ.

Ông cụ nói, "Hiện trường hôn lễ ông đã xem rồi, hẳn là con sẽ thích, được trang trí theo sở thích của con đấy."

Kim Hề, "Ông ngoại cho người ta trang trí thì chắc chắn là con sẽ thích."

"Đừng nói chắc ăn như thế, mai tan làm thì sang xem thử đi, không ưng chỗ nào thì nói với quản lý, cả đời chỉ cưới một lần, làm sao cũng phải cho nở mày nở mặt chứ."

"Ông ngoại ơi, biết đâu còn lần cưới khác thì sao?"

Ông cụ lườm cô, "Thế thì ông sẽ đánh gãy chân con."

Kim Hề, "..."

"Con bé Hạnh không kết hôn thì ông không có ý kiến gì, đến lượt con thì ông lại nghiêm khắc thế."

"Miệng mồm con bé nó không ào ào như xe chạy giống con." Ông cụ hừ lạnh, "A Hành phải dạy dỗ con cho tốt, phải trị cái miệng thích nói nhảm này của con mới được."

"Trị sao ạ?"

"Lấy băng keo dán lại."

"... Ông ngoại ác quá."

...

Chớp mắt một cái chỉ còn một ngày nữa đến hôn lễ.

Kim Hề nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.

Thế là cô ngồi dậy, đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, bật đèn bàn.

Ánh đèn ngà ngà hắt xuống mặt bàn một vầng sáng, giữa bàn có một phong thư nằm đó.

Cô mở ra, bức thư hiện ra trước mắt.

Trước hôn lễ có một nghi lễ First look*.

* Nghi lễ First Look được hiểu là "Cái nhìn đầu tiên", đó là khoảnh khắc khi chú rể được nhìn thấy người bạn đời của mình lần đầu tiên trong chiếc váy cưới trước giờ thành hôn.

Kim Hề và Hạ Tư Hành đều viết cho đối phương một bức thư, xem như trao đổi vào khoảnh khắc ấy.

Kim Hề mở thử ra.

Trời đã về khuya, cả không gian như chìm trong yên tĩnh.

Đôi mắt Kim Hề ẩn trong màn đêm, cô đọc từng chữ mà mình vừa đặt bút viết.

...

Hạ Tư Hành.

Đến giờ em vẫn cảm thấy chuyện này quá đỗi diệu kỳ, ấy thế mà em sẽ kết hôn, ấy thế mà em lại kết hôn với anh.

Từ nhỏ em đã nghĩ hôn nhân không phải là chuyện gì tốt, cộng thêm nguyên nhân gia đình... Anh cũng biết mà, em là người cực kỳ ích kỉ, em chỉ muốn mọi người vây quanh em. Thế nên em không thể nào tin tưởng vào chuyện rồi sẽ có một người toàn tâm toàn ý thích ai đó.

Đến khi em gặp được anh.

Dù đến giờ anh vẫn chưa từng nói anh thích em, nhưng trong mắt anh chỉ có mỗi em.

Em hạnh phúc lắm.

Thật ra thay vì nói hạnh phúc, em lại càng muốn nói rằng, em phải may mắn thế nào mới được anh yêu.

Em luôn nghĩ mình xuất sắc, nhưng đứng trước mặt anh, chút xuất sắc ấy của em chẳng đáng là gì. Nhưng thế thì sao? Người đàn ông tốt nhất thế giới đã thuộc về em.

Hạ Tư Hành anh là của Kim Hề em.

Hạ Tư Hành à, tương lai dài là thế, hi vọng em vẫn luôn được anh yêu thương.

...

Cùng lúc đó, ở nhà họ Hạ.

Hạ Tư Hành cũng mất ngủ, anh tựa vào đầu giường, mở bức thư tình kia ra.

...

Bây giờ đã là mười giờ ba mươi phút, chỉ còn hai mươi giờ ba mươi phút là đến hôn lễ chính thức của chúng ta.

Anh ngồi trước bàn sách mà em từng ngồi để viết thư cho em.

Có lẽ em không biết, cảnh tượng này đã xuất hiện bao lần trong giấc mơ của anh -- Em sắp trở thành vợ anh, là người vợ danh chính ngôn thuận được anh cưới hỏi đàng hoàng.

Mười tám tuổi anh gặp được em, anh vốn nghĩ đó chẳng qua chỉ là một trò đùa thoáng qua, nhưng lại không ngờ rằng, câu nói đùa ấy lại trở thành sự thật.

Món quà mừng lễ trưởng thành này là món quà đẹp đẽ nhất mà anh từng được nhận trong đời.

Không biết tâm trạng của em hiện giờ ra sao, còn anh thì có nói em cũng không tin, vì anh cực kỳ căng thẳng. Chỉ cần nghĩ đến chuyện em sẽ vì anh mà mặc lên người chiếc váy cưới, nghĩ đến chẳng bao lâu nữa em sẽ gật đầu và nói với anh rằng "Em đồng ý", chỉ nghĩ thế thôi là anh lại xúc động đến mức không sao ngủ được.

Có lẽ trong mắt em, anh là người không lộ buồn vui, nhưng khi gặp em, anh khó giữ được vẻ điềm tĩnh và lý trí của mình.

- - Khi hai mươi, anh đã hiểu rõ một chuyện, trước mặt em, anh không hề có nguyên tắc.

Tuy anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của em khi mặc váy cưới, nhưng anh nghĩ, ngày mai em nhất định sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời này.

Em của ngày mai, không chỉ là Kim Hề, không chỉ là công chúa thiên nga...

Mà em còn có thêm một danh xưng nữa... Chính là bà xã của anh.

Kim Hề, Hạ phu nhân của anh, tương lai còn dài, hy vọng em vĩnh viễn là ánh sáng trong đôi mắt anh.

...

Hôm sau là hôn lễ.

Quá trình vô cùng rườm rà.

Phần First look được sắp xếp vào lễ đón dâu buổi sáng.

Địa điểm chính là vườn hoa trên sân thượng của nhà họ Hạ.

Kim Hề mặc váy cưới, tay nâng làn váy bước từng bước một.

Phía cuối hành lang, Hạ Tư Hành xoay lưng về phía cô.

Nghe tiếng bước chân, Hạ Tư Hành quay người lại.

Hai người nhìn nhau.

Kim Hề dừng bước.

Ánh ban mai vụn vặt rơi xuống người cô, nhưng dù có chói chang cỡ nào cũng không sánh bằng nụ cười của cô bây giờ.

Nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc này, anh vẫn cảm thấy xinh đẹp và rung động như thuở ban đầu.

Cô mặc chiếc váy cưới đẹp nhất đứng ở đó, im lặng nhìn anh mỉm cười, trong giây phút ấy, đầu anh chỉ hiện lên bốn chữ...

Thiên trường địa cửu.

Số mệnh đã định bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau.