Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 110: Thật là đau đầu mà! 



Cô ta nhất định phải cố gắng, giới giải trí vàng thau lẫn lộn, thiếu gì kẻ chỉ vì có hậu thuẫn vững chắc mà 

leo lên thành minh tinh, được cả triệu người ngưỡng mộ, tiền tài hào quang vô số. Cô ta còn trẻ và đẹp như thế này, nhất định phải tìm được chỗ đứng trong giới đó. 

Cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, Quân Tú Anh bắt đầu mơ tưởng đến cuộc sống sung sướng, hào nhoáng của một đại minh tinh. 

Còn mẹ cô ta mặc dù đã ba giờ sáng vẫn không ngủ nổi, nằm trằn trọc lăn qua lăn lại. Bà ta mới vừa câu được một con rùa vàng, bây giờ chuyển thành phố là coi như mất trắng, huống hồ bây giờ Quân Khải lại ở cùng, bà ta không dám trắng trợn như trước nữa, nếu chẳng may ông ta tức giận lên mà đau tim, chết ra đó, lấy ai chắn trước mặt Quân Dao cho bà ta? 

Nhưng đã quen cuộc sống tiêu tiền không phải nghĩ, bây giờ nghèo nàn đến mức này, quả thực bà ta không chịu nổi. Mấy ngày nay không thiết ăn uống, nghỉ ngơi, cũng không có tiền đến spa làm đẹp, da bà ta xấu đi trông thấy, nếu cứ tình trạng nghèo túng khốn khổ như thế này, chẳng mấy chốc bà ta sẽ già, sẽ xấu đi, đến lúc đó làm sao tìm được người đàn ông nào sẵn sàng tiêu tiền cho bà ta cơ chứ. 

Bây giờ các cô gái trẻ trung, xinh đẹp đầu có thiếu. Trước đây bà ta dựa vào ngoại hình trẻ đẹp hơn tuổi thật, lại ngọt ngào, giỏi tâm lý đàn ông nên không lo lắng, bây giờ dù có khéo léo đến mấy mà không xinh đẹp cũng chẳng gã đàn ông giàu có nào ngu ngốc cặp kè cùng bà ta. 

Thật là đau đầu mà! 

Nhìn Quân Khải ngủ say bên cạnh, bà ta càng nhìn càng căm ghét. Người đàn ông vô dụng này đến nước này rồi mà vẫn có thể ngủ ngon lành như thế, đúng là vô dụng mà. 

Bà ta chỉ hận không thể đạp chồng mình xuống đất ngay lập tức. Trương Như Ngọc thở dài thườn thượt, nằm vắt tay lên trán, càng nghĩ càng buồn cho hoàn cảnh của mình. Mãi đến gần sáng, do quá mệt mỏi bà ta mới có thể thiếp đi một chút.

Sáng sớm, trời mùa thu rất trong và nhẹ, nắng ấm áp chiếu xuống khu vườn xanh mướt, sau khi tập xong một bài Yoga, Quân Dao cuộn thảm, đem vào nhà. Cố Tư Bạch đang ngồi bên bàn đọc báo. Tiểu Hoa thấy Quân Dao đi vào thì lập tức hỏi, “Thiếu phu nhân sáng nay muốn ăn gì?” 

“Ừm, cho tôi hai trứng ốp la và một cốc nước cam ép nha.” 

“Vâng.” 

“Tôi cũng thế.” Cố Tư Bạch mắt vẫn đọc báo, miệng nói. 

Sau khi Quân Dao tắm nước ấm xong đi ra thì đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, còn Tiểu Hoa đã chạy đi luyện võ. “Tư Bạch, là anh huấn luyện Tiểu Hoa từ nhỏ 

Ánh mắt Quân Dao sáng lên, nhìn anh đầy mong chờ, “Anh cũng huấn luyện em đi.” 

CỐ Tư Bạch đang uống nước cam, giật mình suýt chút nữa sặc, “Cái gì cơ?” Cô gái nhỏ yếu đuối của anh lại nảy ra suy nghĩ gì trong đầu rồi? 

“Thật đấy, em muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, giống như Tiểu Họa vậy, không muốn trở thành gánh nặng cho anh.” 

Cố Tư Bạch vươn tay xoa đầu cô, “Em nói linh tinh gì vậy, em chưa bao giờ là gánh nặng của anh. Em là động lực của anh.” 

Làm sao anh nỡ để cô gái này chịu huấn luyện cực khổ được. Kiểu huấn luyện đó đúng là vắt kiệt sức lực, rèn luyện con người trở nên mạnh mẽ như sắt thép, phải để không biết bao nhiêu mồ hôi, thậm chí cả máu. 

Cô gái nhỏ của anh yếu ớt như thế, chỉ một chút đã khiến anh đau lòng, nên dù cô có muốn anh cũng không nỡ nhẫn tâm để cô chịu cực, chịu khổ. 

Quân Dao nghe vậy thì xụ mặt, “Nhưng em chỉ muốn mạnh mẽ để tự bảo vệ bản thân mình thôi mà." 

“Được rồi, để anh suy nghĩ thêm.” 

Quân Dao bĩu môi, sao cô không hiểu chữ suy nghĩ thêm kia có ý nghĩa gì chứ, rõ ràng là muốn kéo dài thời gian mà. 

“À, thế bên Hoắc tổng gì đó tình hình sao rồi anh?” 

“Vẫn đang điều tra, bọn họ xóa sạch dấu vết nên không dám khẳng định, nhưng em yên tâm, sẽ Sớm tra ra thôi.” 

Đột nhiên quản gia chạy vào, nói. “Thiếu gia, ông cụ gọi điện nói muốn gặp thiếu gia.” 

“Ừm, tôi biết rồi” 

Quản gia lập tức cung kính cúi người, đi ra ngoài. Quân Dao tò mò nhìn theo bóng lưng quản gia rồi hỏi, “Ông gọi anh qua đó làm gì thế?” 

Cố Tư Bạch mỉm cười, “Có lẽ là chuyện thừa kế.” 

“Hả? Không phải anh nói anh bị tước hết quyền thừa kế rồi sao?” 

Cố Tư Bạch mỉm cười càng sâu, “Anh chưa từng nói như thế, chỉ nói nếu anh nghèo em còn ở bên anh không thôi”. 

“Hứ, không đùa, kể em nghe đi.” 

Cố Tư Bạch đứng dậy, đi vào phòng chuẩn bị thay đồ để đi, Quân Dao bám sát theo phía sau. “Kể em nghe đi mà.”