Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 122: Dáng vẻ đáng thương. 



Quân Dao cười híp mắt, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ, “Em mới tập nấu chắc chưa ngon lắm, nhưng em sẽ cố gắng.” 

“Em không cần vất vả vậy đâu, mấy việc này cứ để người dưới làm là được.” Vừa nói Cố Tư Bạch vừa kéo tay Quân Dao, rồi bế cô đặt lên lòng mình. 

Quân Dao xấu hổ muốn chạy trốn, nhưng đã bị anh giữ chặt lại. “Mau bỏ em ra đi, nhỡ có ai trông thấy”. 

“Em là vợ anh, ai dám nói gì chứ?” “Biết thế, nhưng em ngại lắm.” 

Cố Tư Bạch cúi đầu, hít thật sâu mùi thơm trên hõm cổ cô, “Nhớ vợ quá à, xa một chút đã nhớ”. 

Quân Dao với tay, gắp mấy đũa thức ăn đặt vào bát của anh. “Anh ăn đi cho có sức làm việc.” 

Chẳng mấy khi vợ có lòng, dù chưa được ngon lắm nhưng cũng không đến mức quá tệ, chỉ cần là Dao Dao làm, anh đều vui vẻ ăn. Cố Tư Bạch ăn hết sạch những gì Quân Dao gắp. 

“Ừm, để em thử xem.” Nhìn Cố Tư Bạch ăn 

uống ngon lành, cô cũng tò mò, mấy món này cô lần đầu tiên nấu, chẳng lẽ đã thành công như thế? Cô đúng là thiên tài mà. 

Quân Dao gắp miếng thịt bỏ vào miệng, hàng lông mày thanh tú hơi nhăn lại. Cô ăn thử một miếng cá, lông mày nhắn thêm chút nữa, ăn một miếng rau, Quân Dao nhăn nhó nuốt xuống rồi chặn bát của Cố Tư Bạch, khuôn mặt tràn đầy áy náy. 

“Tư Bạch, em nấu dở thế sao anh không nói, lại còn bắt anh ăn bao nhiêu rồi” 

CỐ Tư Bạch mỉm cười, ôm cô vào lòng, bàn tay ấm áp của anh xoa xoa chiếc eo thon nhỏ của cô, “Vợ nấu đều ngon hết. Đây là công sức vất vả của em mà.” 

“Nhưng kém xa Tiểu Hoa với dì Lam” Quân Dao nhăn nhó, cô còn tưởng mình làm tốt lắm nên Cố Tư Bạch mới ăn ngon lành như thế. 

“Không đâu, em mới tập nấu mà như này đã là tốt lắm rồi, anh ăn thấy rất ngon, màu sắc cũng rất hài hòa, đẹp mắt, lần sau điều chỉnh lượng muối lại một chút xíu là vừa miệng” 

“Thật ạ?” Quân Dao hơi hơi không tin, hỏi lại. 

“Dĩ nhiên, nhưng anh vẫn hơi đói” CỐ Tư Bạch xoa xoa bụng, dáng vẻ đáng thương. 

Quân Dao nhìn bàn đầy đồ ăn màu sắc hấp dẫn nhưng nêm nếm chưa chuẩn lắm, món thì hơi 

mặn, món lại hơi nhạt, cô áy náy nói, “Hay để em bảo dì Lam nấu ù một vài món nhanh nhanh anh ăn tạm nhé” 

Cố Tư Bạch lắc đầu, “Không, món này chỉ VỢ nấu được thôi.”

Quân Dao có chút cảnh giác nhìn anh, “Món gì chứ?” 

Cố Tư Bạch không trả lời, anh vùi mặt vào hõm cổ cô, hôn mạnh một cái. Quân Dao xấu hổ đỏ bừng mặt đẩy vai anh ra. “Anh không nghiêm túc chút nào.” 

“Để anh ôm một chút đi!” 

Giọng Cố Tư Bạch hơi mệt mỏi, có lẽ công việc thực sự quá bận rộn đã vắt kiệt sức lực của anh. Quân Dao nghiêng người, nhẹ nhàng day day thái dương cho anh. 

“Ừm, vợ là tốt nhất”. 

CỐ Tư Bạch thoải mái ngửa đầu ra sau ghế, tận hưởng cảm giác được Quân Dao chăm sóc. 

“Dễ chịu không, vậy từ bây giờ ngày nào em cũng massage cho anh nhé” 

CỐ Tư Bạch bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi hôn, “Không cần đầu, vất vả cho vợ rồi” 

Quân Dao nhẹ lắc đầu, “Không vất vả, em cũng chẳng có việc gì làm, rất chán.” 

“Không phải phụ nữ thích nhất là đi mua sắm sao? Em dẫn theo Tiểu Hoa đi mua sắm, chơi bời 

gì đó đi.” 

Cô lắc đầu, “Đồ anh mua cho em còn đầy trong tủ, đâu có mặc hết. Em chỉ muốn được làm những việc có ích thôi” 

“Trừ việc huấn luyện khắc nghiệt ra, em muốn làm gì anh đều ủng hộ.” Cố Tư Bạch mỉm cười, gật đầu. 

Bàn tay mảnh mai của cô vẫn tiếp tục day day trán cho anh, “Tư Bạch, em hứa sẽ không tập luyện quá sức đầu, em sẽ chỉ tập để nâng cao sức khỏe thôi, anh không thấy em hơi yếu ư?” 

CỐ Tư Bạch mở mắt, trong đáy mắt lóe lên một tia vui vẻ, “Đúng là hơi yếu thật, nếu em khỏe hơn một ngày mình có thể làm nhiều lần rồi.” 

Cô tức giận đánh mạnh lên vai anh, “Không đùa với anh, em đang nói chuyện nghiêm túc mà.” 

Cố Tư Bạch ôm cô vào lòng, tì cằm lên vai cô, “Ừm, vậy đợi khi nào chân em khỏi hẳn, anh sẽ lên kế hoạch tập luyện cho em. Đúng là thể lực vợ tốt hơn thì anh cũng được lợi”. 

Quân Dao tức giận hung hăng véo mạnh vào eo anh, cái tên này, lúc nào cũng chỉ biết nói mấy lời xấu xa mà thôi. 

“Ui a, em muốn mưu sát chồng” “Mưu sát cái đầu anh!” 

Nói rồi Quân Dao giận dữ đứng lại, chạy sang ghế đối diện, cách rõ xa anh. “Em bảo dì Lam nấu 

vài món anh ăn nhé, nếu không sẽ đói bụng đó.” 

“Không cần”, Cố Tư Bạch vừa nói vừa cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm, “Vợ vất vả nấu cho anh ăn, anh vui lắm.” 

“Nhưng mà không ngon.” 

“Không cần thật mà, chỉ cần là em làm, anh đều thấy ngon.” 

“Anh dung túng em như vậy, đúng là chiều hư em mà.” Quân Dao nhìn bàn thức ăn, thở dài ảo não. 

“Được thế thì tốt quá, sẽ không sợ tên xấu xa nào khác cướp mất em” Cố Tư Bạch thản nhiên 

nói. 

Cô bật cười, anh lúc nào cũng đối xử với cô tốt như vậy. 

“À, Dao Dao, chương trình học của em thế nào rồi, có cần anh thuê người kèm không?” 

Quân Dao lắc đầu, “Không cần đầu, em vẫn đang tự học được, có gì khó sẽ hỏi anh, gia sư miễn phí” 

Cố Tư Bạch nháy mắt, “Trả phí khác là được rồi.” 

Sao nói chuyện gì cũng vòng được về chủ đề này vậy? Quân Dao trừng mắt lườm anh. 

“Em nghe cha nói là đã bán xong nhà rồi, ngày mai sẽ chuyển đi, nên em muốn qua đó thăm cha một chút.” 



Cố Tự Bạch gật đầu, “Em mua chút quà biếu cha”, anh mở ví, đưa qua một tấm thẻ đen, “Em thích gì cứ mua, tiền anh kiếm được đều đưa VỢ quản”. 

Nghe anh nói vậy, Quân Dao bật cười, có cảm giác như cô vợ nhỏ trong nhà quản chuyện tiền nong, bếp núc vậy. 

“Lát em bảo Tiểu Hoa đưa thêm mấy vệ sĩ đi, chú ý an toàn”. 

“Vâng, em biết rồi.” 

Ăn trưa xong, Cố Tư Bạch nghỉ ngơi vài phút rồi lại lên thư phòng để giải quyết công việc, Quân Dao bỏ bát đũa vào máy rửa bát, hai mắt cô cũng díp lại. Dạo này hình như cô hơi lười biếng rồi thì phải làm một chút mà đã buồn ngủ rồi. Ngáp ngắn ngáp dài, Quân Dao chui vào trong chăn, bắt đầu làm tổ.