Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 140: Không một bóng người. 



Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu, lại thêm chính hắn cũng không tìm được cái dây nào để trói CỐ Tư Bạch, tên trộm nổi điên, đạp một cái vào lưng cậu. 

“Tim mau lên, bố mày chém mày bây giờ” Bị đạp một cái rất đau, ánh mắt Cố Tư Bạch 

tối sẫm lại, lông mày nhíu chặt. Cậu đứng dậy, xoay người, đá một cú vào giữa bụng tên trộm. 

Tên trộm lùi lại, vô cùng bất ngờ. Cố Tư Bạch tiếp tục đá về phía hắn. Mặc dù được học võ từ nhỏ nhưng tên trộm to lớn gấp đôi cậu, lại có dao trong tay, nên chỉ một lúc sau Cố Tư Bạch đã bị tên trộm nổi điên đâm một nhát vào bụng. 

Nhìn máu từ bụng cậu thiếu niên chảy trên sàn, tên trộm hoảng hốt ôm túi đồ trộm được bỏ trốn. Cố Tư Bạch cố gắng lảo đảo từng bước ra được chỗ nút khẩn cấp, ấn nút báo động. 

Rất nhanh xe cứu thương, cảnh sát và người của Cố gia đã có mặt, đưa cậu đi cấp cứu. May mà nhát dao đó vào phần mềm, không nguy hiểm tính mạng, nhưng cậu bị mất máu quá nhiều nên hôn mê hơn một ngày mới tỉnh. 

Còn tên trộm cũng bị bắt sau đó vài hôm, dám tấn công Cố đại thiếu gia, dĩ nhiên kết cục của tên trộm đó là vĩnh viễn phải nằm trong nhà lao, còn bị giày vò khốn khổ, sống không bằng chết. 

Về phần Cố Tư Bạch, cậu phải nằm viện cả tuần trời mới được về nhà. Cha cậu cũng không đồng ý cho cậu ở một mình nữa, như vậy quá nguy hiểm. 

Bản thân Cố Tư Bạch cũng không muốn quay trở lại căn nhà đó, nơi ấy có quá nhiều kỉ niệm đẹp, cũng lưu giữ những kỉ niệm buồn, thà sống ở biệt thự Cố gia, cũng sẽ đỡ cô đơn hơn khi đi đi 

lại lại một mình, nhìn căn nhà của bà Dao Dao và Dao Dao bây giờ trống không, không một bóng người. 

Sau chừng một tháng thì Cố Tư Bạch khỏe lại, cậu muốn đi tìm Quân Dao, nhưng cậu phát hiện căn nhà của bà ngoại Quân Dao đã bị đọn hết đồ đạc, đang được rao bán. Cậu muốn tìm số điện thoại của cha Quân Dao, nhưng cuốn sổ ghi số điện thoại đã bị người ta vứt ra bãi rác từ lâu, từ khi cậu còn nằm trong bệnh viện.. 

Cố Tư Bạch vô cùng đau khổ, cậu đã hứa với bà ngoại Dao Dao sẽ đến thăm cô bé, sẽ chăm sóc cô bé. Cậu cũng muốn mỗi cuối tuần có thể đến, mua đồ chơi cho Dao Dao bé nhỏ, nhưng bây giờ thậm chí cậu còn không tìm được cô bé ấy ở đâu. 

Nhưng cuộc sống cứ trôi về phía trước, Cố Tư Bạch phải học cách quay lại cuộc sống cô độc, làm bạn với sách vở của mình trước kia, cậu cứ thế trưởng thành, thành một thiếu niên, rồi một thanh niên sáng giá của Giang Thành, tài giỏi, chững chạc, có năng lực kinh doanh vô cùng lớn.