Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 142



Đang mải băn khoăn suy nghĩ, đột nhiên một ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mặt, Cố Tư Bạch vô thức nheo mắt, ngoảnh đầu nhìn sang bên. 

“Rầm!” một tiếng vang lên, chiếc xe xoay tròn, 

lật nhào, Cố Tư Bạch nhìn khoảng không dần tối đi trước mắt, giây cuối cùng trước khi ngất lịm đi, anh nhìn thấy hình ảnh cô bé với hai bím tóc xinh xinh chia đôi tay mũm mĩm về phía anh.Anh muốn đưa tay nắm lấy tay cô bé, nhưng cả người cứng đờ, nặng nề rơi xuống cái hố đen sâu thăm thẳm và lạnh lẽo, hình ảnh cô bé cứ xa dần, mờ nhòe dần. 

Rồi Cố Tư Bạch ngất lịm đi, mất hoàn toàn ý thức. Anh đã được đưa tới bệnh viện, cuộc phẫu thuật kéo dài suốt mấy tiếng, nhưng chỉ cứu được tính mạng mà không giúp anh tỉnh lại. 

Cố gia thuê bác sĩ và nhân viên tốt nhất chăm sóc anh, anh nằm phòng bệnh VIP.Tiểu Hoa cũng thường xuyên tới chăm sóc Cố Tư Bạch. Cũng nhờ có Tiểu Hoa mà khi anh tỉnh dậy, họ đã có thể lên kế hoạch để giả vờ vẫn là người thực vật. 

Những chuyện sau đó Quân Dao cũng đã biết. 

Quân Dao nghe Cố Tư Bạch kể xong, cô im lặng hồi lâu, hình như cô có những kí ức mờ nhạt 

mà anh vừa kể. Cô nhăn mày, rất lâu sau mới lên tiếng. 

“Hình như em hơi hơi nhớ ra rồi, nhưng không nhớ được chi tiết 

“Nhóc con vô tâm, cuối cùng cũng nhớ ra anh rồi hả?” Cố Tư Bạch cười. 

“Không có, do lúc đó em còn bé quá mà, làm sao mà nhớ được chứ?” 

“Như vậy là chỉ có anh nặng tình thôi, còn người nào đó thật nhanh quên mà.” 

Quân Dao cười khúc khích, “Vậy là anh thích em từ bé à?” 

Anh cốc nhẹ vào đầu cô, “Lúc đó anh coi em như cô em gái phiền phức của mình thôi.” 

Xoa xoa chỗ bị anh cốc, cô phản bác. “Hứ, em hơi bị ngoan đấy, chính anh cũng nói em là cô bé ngoan nên anh mới thích mà” 

“Ừm, đúng là ngày bé rất ngoan, rất nghe lời, sao bây giờ lại không nghe lời anh vậy nhỉ.”. 

Quân Dao há miệng, cắn một nhát vào ngực anh. “Đồ xấu xa.” 

“Đau!” Ai kia kêu ầm lên, rồi xoa xoa chỗ bị cắn, “Là em suy nghĩ bậy bạ, anh có nói gì đâu.” 

“Còn nói nữa là em cắn đấy.” “Biết rồi, bà cô nhỏ” “Còn dám gọi em là bà cô? 

“Vâng, thưa cô gái xinh đẹp nhất trên đời của cô, em mà còn không chịu ngủ là sáng mai mắt thành gấu trúc đấy”. 

Màn đêm yên tĩnh, không gian im lặng như tờ, cả hai cũng dần chìm vào giấc ngủ. 

Sáng hôm sau, khi Quân Dao tỉnh dậy thì Cố Tư Bạch đã rời giường từ bao giờ, vị trí nơi anh nằm đã lạnh ngắt. Cô vươn vai, vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài, hỏi Tiểu Hoa. 

“Tiểu Hoa, thiếu gia ăn sáng chưa?Tôi nấu gì đó cho anh ấy nhé.” 

“Thiếu phu nhân, thiếu gia hôm nay đến công ty, không ở thư phòng” 

“Thế à?” Quân Dao có chút hụt hẫng, mấy tháng nay lúc nào anh cũng ở bên cạnh, như hình với bóng với cô, khiến cô đã quá quen thuộc và dựa dẫm vào cảm giác ấy rồi. 

Cô uống qua loa một cốc sữa rồi nhân lúc không có ai, lén bỏ đồ ăn đi, rồi chạy vào phòng, đúng là không có chút khẩu vị nào mà. Cô mở ngăn tủ, lại bắt đầu loay hoay tập làm len chọc. 

Làm mờ cả mắt suốt buổi sáng, mặc dù chưa ra được thành phẩm tử tế nào nhưng nhìn mấy Con vật và hoa quả cũng đã đẹp hơn hôm qua rất nhiều rồi. Chắc chắn cô sẽ làm được đồ đẹp như ngoài hàng thôi. 

Lúc cô đang say sưa làm tiếp một quả dâu tây thì đột nhiên điện thoại vang lên, nghĩ là Cố Tư Bạch gọi mình, Quân Dao vui mừng cầm lấy điện thoại, nhưng trên màn hình lại hiển thị một dãy số lạ. 

Quân Dao nhíu mày, điện thoại của cô hầu như chỉ để liên lạc với CỐ Tư Bạch, Tiểu Hoa, các vệ sĩ và Quân Khải. Do dự một lúc, Quân Dao mới ấn nút nghe. 

“Chị, là em đây, Từ Mạn Nhu đây? Đầu bên kia vang lên giọng nói gấp gáp. 

“Mạn Nhu? Cô tìm tôi có việc gì thế?” 

“Hoắc Thiên Phong ra ngoài rồi, em lén lấy được điện thoại gọi cho chị. Điện thoại bàn ở đây cũng bị nghe lén, em không dám dùng.” 

Nhớ đến việc Cố Tư Bạch nói Từ Mạn Nhu có thể là người của Hoắc Thiên Phong có ý gài bẫy tiếp cận cô, Quân Dao trả lời khá lạnh nhạt, “Ừm”.