Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 157: Càng đề cao cảnh giác. 



Nghe chuyện của Quân Dao, Từ Mạn Nhu bất giác run lên. Cô ấy đã ở bên Hoắc Thiên Phong nửa năm, cũng biết hắn là kẻ máu lạnh, sát phạt trên thương trường vô cùng tuyệt tình, nhưng với một cô gái lương thiện như Từ Mạn Nhu, cô ấy chưa từng hình dung tên ác ma ấy lại nhẫn tâm. thiêu sống một cô gái không liên quan, không làm gì đến hắn. 

Bàn tay Từ Mạn Nhu đang cầm cốc sinh tố cũng run lên bần bật, suýt chút nữa làm rơi cốc. Cô ấy đặt cốc xuống bàn, một lúc sau mới bình tĩnh lại được. Nhìn những phản ứng chân thật của Từ Mạn Nhu, Quân Dao nghĩ rằng cô ấy không diễn. Có lẽ vẫn nên đề phòng, nhưng cũng không cần quá mức với cô gái này. 

“Chuyện đã qua rồi, may mà tôi cũng không sao” Quân Dao mỉm cười, hóa giải bầu không khí đông cứng vừa rồi. 

“Em cứ nghĩ em số khổ khi gặp phải tên ác ma đó, nhưng chị đúng là còn khổ hơn em nhiều” 

Uống một ngụm sinh tố, Từ Mạn Nhu ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Duyên phận thật kỳ lạ, vậy mà em lại được gặp chị”. 

Không khí cũng thoải mái hơn, hai người bắt đầu trò chuyện về đủ thứ, từ những chuyện lặt vặt quá khứ đến sở trường, ước mơ tương lai. 

Hai cô gái trẻ tuổi rất nhanh trở nên thân thiết, có nhiều chuyện để nói cùng nhau, không còn không khí căng thẳng như lúc đầu nữa. 

Chẳng mấy chốc đã hơn một tiếng trôi qua. 

“Chị, em định đi đến nơi này một chuyến, chị có muốn đi không?” 

“Đi đầu cơ?” Quân Dao hỏi lại. Nghe Từ Mạn Nhu nói rõ ý định, cô lập tức gật đầu đồng ý.Từ Mạn Nhu vui vẻ đi ra, nói với vệ sĩ.“Tôi đi chung xe với chị ấy, anh cứ lái xe theo sau nhé. Chúng tôi muốn đi mua sắm.” 

Vệ sĩ gật đầu đồng ý, trong lòng càng thêm ấm thầm khinh thường cô gái luôn tỏ vẻ không màng hư vinh, vật chất này. 

Nhưng chỉ vài phút sau vệ sĩ đi theo Từ Mạn Nhu lại được một phen kinh ngạc, thông thường các cô gái sẽ cầm thẻ vào trung tâm thương mại, tha hồ mua giày dép túi xách hàng hiệu rồi vòng nhẫn đồ trang sức kim cương đắt đỏ, nhưng Từ Mạn Nhu lại vào... siêu thị. 

“Siêu thị thì mua cái gì? Cô ta muốn giở trò gì ư?”Vệ sĩ nhủ thầm trong lòng, càng đề cao cảnh giác. 

Lúc đi vào siêu thị, Từ Mạn Nhu và Quân Dao đẩy hai chiếc xe đẩy hàng to đùng, cùng nhặt đủ lại bánh kẹo, mì gói, rau thịt, chỉ vài phút sau hai chiếc xe đã chật cứng. Họ lại bảo nhân viên siêu 

thị đẩy xe giúp. Một hàng dài xe đẩy nối đuôi nhau, cảnh tượng này khiến các nhân viên và khách hàng mắt tròn mắt dẹt, ngạc nhiên nhìn. 

Vì không chỉ họ mua quá nhiều đồ, mà còn bởi hai cô gái mua hàng đều xinh đẹp động lòng người. Sau chừng nửa tiếng “càn quét siêu thị, các cô gái đi ra, các quầy đều huy động nhân viên tính tiền, vài phút sau Từ Mạn Nhu giơ thẻ đen của Hoắc Thiên Phong ra, nói. Từ giờ mỗi tuần tôi sẽ mua những thứ y như thế này, phiền các cô giao đến địa chỉ này cho tôi, hóa đơn thì gửi đến địa chỉ này. 

Cô ấy viết ra hai địa chỉ, sau đó ung dung rời đi. Quản lý siêu thị nhận lấy tờ giấy ghi địa chỉ, mừng thầm thưởng tháng này lại tăng thêm một bậc rồi. 

Tại trại trẻ mồ côi, khi lũ trẻ đang chuẩn bị ăn tối thì đột nhiên ba chiếc ô tô sang trọng chầm chậm tiến vào, khiến các mẹ và cả lũ trẻ đều kinh ngạc, ùa ra xem. Có không ít mạnh thường quân thi thoảng ghé thăm ủng hộ trại, nhưng ba chiếc xe sang trọng đắt tiền như thế này thì quả thực là lần đầu. 

Cho dù không hiểu biết về xe thì chỉ cần nhìn những chi tiết thiết kế sang trọng, đẳng cấp này thôi cũng biết đây đều là những chiếc xe có giá trên trời. 

Không chỉ có thế, theo sau ba chiếc siêu xe còn có một chiếc xe tải nhỏ in logo siêu thị. Khiến mọi 

người càng tò mò, tụ tập kín cả sân, xôn xao bàn tán. 

Cánh cửa một chiếc siêu xe mở ra. Một đôi chân thon dài bước xuống. Khi nhìn rõ mặt người vừa xuống khỏi xe, tất cả mọi người đều ồ lên. 

“Mạn Nhu, là Mạn Nhu!”