Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 181: Cố phô bày dáng vẻ quyến rũ nhất. 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Dạ, em vô ý quá, hân hạnh được mời Hoắc tổng.” Quân Tú Anh yểu điệu nâng ly rượu về phía Hoắc Thiên Phong, Cố ý kéo người về trước một chút để lộ vòng một nóng bỏng như muốn tràn ra khỏi váy của mình. 

Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Thiên Phong hiện lên một ý cười, khóe môi mỏng của hắn cong lên, có phần hứng thú. 

“Quân Tú Anh... Thì ra cô là Quân Tú Anh...” 

Quân Tú Anh thấy Hoắc Thiên Phong mỉm cười thì nghĩ rằng anh ta để ý mình rồi, lập tức cười tươi hết cỡ, cố phô bày dáng vẻ quyến rũ nhất. 

“Nếu có dịp, tôi có thể mời Quân tiểu thư ăn tối không?” 

“Được ăn tối cùng Hoắc tổng là vinh dự của Tú Anh.” Cô ta hơi cụp mắt, giả vờ xấu hổ. 

Tống Quảng Diêu bên cạnh tâm trạng vô cùng phức tạp, nhìn người đàn bà của mình ỏn ẻn cầu dẫn người đàn ông khác ngay trước mặt mình cảm xúc quả thực không dễ chịu chút nào, dù biết rõ lợi ích trước mắt, ông ta vẫn thấy khó chịu trong lòng. 

“Rất tốt, vừa hay tôi đang rảnh, Quân tiểu thư có muốn đi lên tầng thượng dùng bữa tối, uống Với tôi một ly cà phê”. 

Khách sạn này sảnh chính rộng lớn xa hoa đang tổ chức tiệc xã giao của giới thương nhân, phía trên là các phòng để nghỉ ngơi, còn tầng thượng lớp kính để dùng bữa hoặc uống cà phê. Ngồi trên đó có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố lấp lánh ánh đèn vào ban đêm, rực rỡ và hoa 

“Được ạ?” 

Trong lòng đã vui mừng phát điện, nhưng ngoài mặt Quân Tú Anh vẫn phải cố gắng kìm chế. Nhưng đôi mắt như phát sáng đến nơi của cô ta đã đủ tố cáo tất cả. Khóe môi mỏng của Hoắc Thiên Phong nhẹ cong lên, hắn quay sang nhìn Tống Quảng Diệu. 

“Ông chủ Tống, có thể mượn tạm nghệ sĩ bên ông được không?” 

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên, thật vinh hạnh cho nghệ sĩ công ty tôi được Hoắc tổng để ý” Tống Quảng Diêu cười híp mắt, nhìn Quân Tú Anh yểu điệu đi theo sau Hoắc Thiên Phong. Ông ta nghiến chặt răng, cô ta mà không mang được mối lợi về cho công ty, xem ông ta xử con khốn đó thế nào. Vừa mới lúc chiều còn nỉ non dưới thân ông ta, nói đủ thứ lời đường mật, vậy mà bây giờ đã cong đuôi chạy theo tên đàn ông giàu hơn. Hừ. Cứ đợi đó, sau khi cô ta từ chỗ Hoắc Thiên Phong về, để xem ông ta cho cô ta biết mùi vị. 

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, đường đường là Hoắc tổng uy phong lại phải ăn lại đồ thừa của ông ta, ông ta không có lá gan truyền chuyện này ra ngoài, nhưng âm thầm sung sướng một mình cũng đủ rồi. 

Còn ở phía bên kia, Hoắc Thiên Phong đi trước, hoàn toàn không có ý định chia tay ra nắm lấy tay cô ta hay để cô ta khoác tay mình đi. Hắn mắc bệnh sạch sẽ, chỉ cần nhìn liếc qua đã biết Quân Tú Anh là loại phụ nữ nào, loại người đó sao xứng đáng được hắn chạm vào. 

Quân Tú Anh thì lòng nở ngàn vạn đóa hoa, đứng bên cạnh Hoắc Thiên Phong trong thang máy, cô ta lén lút nhìn hai người trong gương, cảm thấy bản thân và Hoắc Thiên Phong quả thực quá xứng đôi, đúng là trai tài gái sắc. 

Chưa đợi Quân Tú Anh tự luyến xong thì tiếng thang máy đã vang lên báo hiệu đã lên đến tầng thượng. Muốn lên dùng bữa ngắm sao trời và toàn cảnh thành phố ở tầng thượng này phải có thể hội viên, Quân Tú Anh chưa từng được tới đây, nên trong lòng thầm cảm thán. 

Khung cảnh trên này được bài trí xa hoa, lộng lẫy nhưng vẫn tạo không gian riêng tư, thoáng đãng để thực khách có thể tận hưởng không gian sang trọng mà yên tĩnh, kín đáo. 

Hoắc Thiên Phong ngồi vào một chiếc bàn có đánh số mạ vàng, vẫy tay gọi phục vụ, phục vụ lập tức hiểu ý, cung kính bưng ra một chai rượu vang đắt tiền. Hắn nhìn chất rượu đó trong vắt từ từ chảy vào ly thủy tinh, đột nhiên nhớ đến ly rượu độc Từ Mạn Nhu cố sức quyến rũ cho hắn uống. Đáy lòng Hoắc Thiên Phong khô nóng. Người đàn bà chết tiệt. Giam cô ta mấy tháng rồi mà nghĩ đến hắn vẫn thấy khó chịu, bức bối trong người.