Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 203



Quân Dao đi vào nhà bếp, bưng tô cháo thơm phức mới nấu xong đi về phía phòng Tiểu Hoa, Cố Tư Bạch đứng bên bàn ăn, nhìn cô, “Dao Dao, ông xã em ở bên này mà.” 

Cô giật mình quay ra, mỉm cười, “Đợi em một chút nhé, em mang cháo vào cho Tiểu Hoa đã.” Nói rồi cô đi thẳng một nước, để người nào đó nhìn theo, mặt đen sì. 

Vừa rồi cô còn dầm sương đợi anh, khiến anh cảm động không thôi, vậy mà bây giờ thoắt cái không thèm để tâm tới người chồng này mà xoắn xuýt lo lắng cho Tiểu Hoa. Hừ, biết vậy anh cũng bị thương một chút cho vợ thương. 

Quân Dao nào biết suy nghĩ của Cố Tư Bạch, cô đi vào phòng Tiểu Hoa, đặt bát cháo lên bàn. 

“Mau ăn chút cháo nóng cho ấm bụng rồi nghỉ ngơi đi, cô vất vả rồi” 

“Thiếu phu nhân, cảm ơn cô, tối nay anh em sẽ tổ chức tiệc khải hoàn, không biết thiếu gia có tham gia không nữa.” 

“Sao anh ấy lại không tham gia?” Quân Dao khó hiểu. 

“Còn việc ở công ty nữa, sắp có dự án đi vào hoạt động nên chắc thiếu gia sẽ rất bận. Nếu thiếu gia bận không đi được thiếu phu nhân bớt chút thời gian đến chung vui với anh em chúng tôi nhé.” 

“Dĩ nhiên là được rồi.” Quân Dao mỉm cười, sau đó rời khỏi phòng Tiểu Hoa, cho cô ấy còn nghỉ ngơi. 

Đi ra phòng ăn, thấy Cố Tư Bạch đang buồn chán ngồi bên bàn ăn. Cô bước đến, ngồi bên cạnh anh, dịu dàng nói. 

“Anh ăn cháo nhé. Ăn cháo cho dễ tiêu” 

“Hừ, tưởng em chỉ quan tâm Tiểu Hoa, không thèm để ý đến anh.” 

Nhìn vẻ mặt giận dỗi của Cố Tư Bạch, cô bật cười, sao càng ngày anh càng giống con nít thế này? 

“Anh lại còn ghen với cả Tiểu Hoa nữa, nào, em múc cháo rồi, anh ăn đi.” 

“Anh mệt lắm, không muốn tự ăn” 

Quân Dao lắc đầu, người này không phải rất uy vũ sao, sao bây giờ chẳng khác gì đứa trẻ mới lên ba tuổi thế này. 

“Được rồi, vậy để em hầu hạ ông xã” Quân Dao dỗ ngọt, múc một thìa cháo nhỏ đưa đến bên miệng anh. CỐ Tư Bạch lập tức ngoan ngoãn há miệng.Vậy là cô phải múc hết cả bát cháo cho anh. 

Anh ăn xong, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, cười hì hì ôm lấy eo nhỏ của cô, “Bà xã vẫn thương anh.” 

“Em không thương anh thì thương ai chứ?” “Em ăn gì, để anh lấy cho.” Cố Tư Bạch nói. 

“Em cũng ăn cháo thôi, buổi sáng không muốn ăn nhiều.” 

Quân Dao định mức cho mình một bát cháo thì đã bị người nào đó tranh lấy, múc cho cô từng thìa nhỏ, dỗ dành như dỗ trẻ nhỏ. Quân Dao mỉm cười phối hợp ăn cho anh vui. Trái tim hôm qua thấp thỏm không yên suốt đêm bây giờ mới được nhẹ nhõm. Hạnh phúc như tia nắng buổi sớm mai, dịu dàng lan tỏa. 

“Anh vào ngủ một giấc cho đỡ mệt, em đi làm đây.” Sau khi ăn xong, Quân Dao đứng dậy, vội vàng chạy vào phòng ngủ để lấy quần áo đi thay, sắp đến giờ làm mất rồi. 

Cố Tư Bạch đủng đỉnh đi theo sau cô, anh tiện tay đóng cánh cửa “cạch” một cái, dựa lưng vào cửa, nhìn cô đang lúi húi chọn đồ. Phòng ngủ của bọn họ được thiết kế gồm hai phòng nhỏ, một phòng để ngủ, qua vách ngăn kính là đến phòng có tủ đựng quần áo, giày dép, túi xách và trang sức. 

Mặc dù Quần Dao không phải tín đồ thời trang, ưa thích mua sắm nên cũng không cần cả một căn phòng chứa quần áo giày dép như thế, nhưng Cố Tư Bạch không muốn cô phải thiếu thốn thứ gì, vì vậy anh dặn dò trợ lý, những mẫu quần áo, túi xách, trang sức... mới nhất đều gửi đến, thường xuyên có người thay mới và sắp xếp tủ đồ cho cô. 

“Anh đi ngủ đi, đứng nhìn em làm gì?”