Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 216



Sau đó hắn quay qua chỗ mấy người vừa vào, ra hiệu bắt đầu. Từ Mạn Nhu biết bây giờ mà cãi lại hắn e khó toàn mạng, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục quỳ xuống đất, rót rượu vào ly dâng lên. Hắn đưa tay đón lấy, ngón tay thon dài khẽ lắc nhẹ ly rượu thủy tinh, khiến chất rượu màu vàng nâu sóng sánh trong ly vô cùng đẹp mắt. 

Cô đưa đôi bàn tay thon nhỏ bóp bóp chân hắn, im lặng cúi đầu. Hoắc Thiên Phong thoải mái duỗi chân để cô hầu hạ hắn. Nhưng những tin tức tiếp theo Từ Mạn Nhu nghe được khiến cô run lên. 

Đó chính là việc người của Cố Tư Bạch đã phá hủy tổ chức hắc đạo của Hoắc Thiên Phong, khiến rất nhiều người chết và bị thương, bây giờ bên phía Hoắc Thiên Phong đã nắm được một tin tình báo rò rỉ ra, đó chính là tối nay người của Cố Tư Bạch sẽ tổ chức một buổi tiệc ăn mừng, trong đó có cả Cố thiếu phu nhân cùng tham gia.

Nếu lần này bắt được Cố thiếu phu nhân và những nhân vật cốt cán của Thiết huyết, vậy thì cũng coi như đã chặt đứt hết chân tay của Cố Tư Bạch, báo thù cho những anh em đã khuất của bọn họ, đồng thời có thể thâu tóm được địa bàn. 

Từ Mạn Nhu trộm liếc Hoắc Thiên Phong, chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo như Tu La, ánh mắt tối thâm, ra lệnh. 

“Cho người triển khai ngay” Rồi hắn nhấc tay xem đồng hồ.“Tôi cũng sẽ đi. Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc đó của Cố Tư Bạch”. 

Nói rồi hắn quẳng ly rượu xuống đất, một tiếng “choáng” chát chúa vang lên khiến Từ Mạn Nhu giật nảy mình, đôi tay nhỏ bé run lên. Hắn cúi đầu, nhìn thấy cô vẫn đang quỳ dưới chân thì mắt thoáng qua một tia dịu dàng, nâng cằm cô lên. 

“Còn em, về nhà ngay lập tức. Nếu còn đến những chỗ như thế này đừng trách tôi nhốt em lại như trước. Tôi thả em ra không phải để em ăn mặc hở hang đi dụ dỗ đàn ông”. 

Nói rồi hắn đứng hất hàm, ra lệnh, “Đi về, mai tới tìm tôi” 

“Hoắc tổng...” Từ Mạn Nhu muốn kháng nghị, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh hơn bằng của hắn. Cô nuốt những lời muốn nói vào trong, trong đầu cũng nảy ra vài suy nghĩ, sau đó “vâng” một tiếng rồi lập tức rời khỏi phòng VIP.. 

Nhưng cô không về nhà, mà chạy ra cửa quán bar, ở đây nhập nhoạng tối, nên cô dễ dàng lẻn vào Cốp xe Hoắc Thiên Phong, hồi hộp nằm im ở đó, hi Vọng có cơ hội báo trước hoặc cứu được Quân Dao ra.

Cô biết Hoắc Thiên Phong từng muốn giết Quân Dao một lần, cô không muốn chuyện đó lặp lại, cô nhất định phải tìm cách ngăn cản!

“Chị, chị nói gì đi.” 

Từ Mạn Nhu lo lắng lay nhẹ tay phải Quân Dao, Quân Dao nuốt khan một ngụm nước bọt, cô vừa đau vừa chóng mặt vì mất máu, chỉ muốn là đi, nhưng Từ Mạn Nhu rất sợ Quân Dao ngất rồi sẽ không tỉnh dậy được. 

“Chị, cứ ở đây chờ chết không phải là cách, em cũng chị đi tìm lối ra nhé”. 

Quân Dao lắc đầu, “Chúng ta không đủ sức” “Em khỏe lắm, chị lên đây em cõng” Từ Mạn 

“Em dìu chị là được, chúng ta cùng cố gắng...” Quân Dao nói nhỏ, cả người cô đã mệt lả, nhưng vẫn phải cố lên, không thể nằm im chờ chết được. 

Hai cô gái dựa vào nhau, đi liêu xiêu trong khu rừng rậm tối thẫm, bọn họ không thể xác định được phương hướng, chỉ có thể dò dẫm bước đi, hi vọng có một cơ may. 

Bị đẩy vào trong hiểm cảnh, con người bộc phát những sức mạnh mà ngày thường không thể có, hai cô gái cứ dựa vào nhau, liêu xiêu từng bước một đi cả giờ đồng hồ, nhưng xung quanh vẫn tối mịt, chỉ toàn cây là cây. 

“Chị, có khi nào chúng ta lạc đường không?

“Không sao, cứ đi về phía trước, nhất định tìm được lối ra.” Quân Dao thều thào nói, cổ họng cô đã khô khốc, đầu óc quay cuồng mơ hồ, nhưng cô CỔ cắn chặt môi đến bật máu để ép bản thân phải tỉnh táo. 

“Nếu trời sáng thì tốt, còn có thể xác định được phương hướng” Từ Mạn Nhu nói nhỏ, cô ấy cũng rất mệt, vừa đi bộ vừa dìu theo một người lớn, với sức của cô ấy chẳng mấy chốc mồ hôi cũng đã ướt đẫm người. 

Nhưng cả hai cô gái đều vô cùng kiên cường, đều cùng cố gắng đi từng bước nhỏ, kiên quyết không bỏ cuộc. 

"A!!!”