Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 65: Đừng trách tôi độc ác!” 



Buông một câu đe dọa rồi Quân Tú Anh cúp máy. Quân Dao thở dài, cô ta vẫn chứng nào tật ấy, vẫn muốn sai bảo, đè đầu cưỡi cổ cô. Quân Dao mặc kệ cô ta, dù sao bây giờ cô cần nhìn về phía trước để sống, chứ không phải dây dưa với mấy người vô vị này. 

Quân Tú Anh tức giận ném điện thoại vào túi xách, hai mắt cô ta đỏ ngầu, cô ta đã hạ mình đến nước đó mà con khốn Quân Dao kia còn không chịu cứu bọn họ. Nhưng cô ta không dám nán lại đây lâu, lập tức kéo vali đi tiếp. Đi chừng nửa tiếng nữa thì có thể đón được taxi. Ngồi trên taxi, nhìn bàn chân đã rướm máu, cô ta cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Quân Tú Anh ngồi nghỉ một lát, điều hòa trong xe taxi giúp cô ta bớt mệt và cũng bình tĩnh hơn. Bây giờ oán trời hận đất cũng không có tác dụng gì, cô ta phải nghĩ cách cứu lấy mình. Bấm số lần lượt từng người bạn ngày thường vẫn ăn chơi đàn đúm với cô ta, những tin tức loang như lửa cháy, tất cả bạn bè của cô ta đều đã biết việc gia đình cô ta bị Cố gia phong sát, giờ làm gì còn ai dám liên quan tới bọn họ chứ? 

Vì vậy bạn bè của cô ta người nể chút mặt mũi thì nói khéo vài câu rồi cúp máy, kẻ không chút nể nang mà chặn luôn số cô ta. 

Không biết bám víu vào đầu, Quân Tú Anh gục đầu xuống trước ngực, nước mắt không ngừng rơi như mưa trên mặt. Đường đường là tiểu thư, mà chỉ trong một đêm đã mất đi tất cả, ai mà không đau lòng cho được? 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Quân Tú Anh vội vàng vớ lấy điện thoại, nhưng nhìn đến lại là Số mẹ cô ta. Bà ấy bây giờ có khác gì cô ta, cũng là kiến bò trong chảo nóng mà thôi. 

“Tú Anh, con về đến nơi chưa?” “Vẫn chưa, con đang trên đường” 

“Vậy về thẳng nhà ông bà ngoại đi” 

“Nhà ông bà ngoại? Ông bà mất lâu rồi mà, về đó làm gì? 

Bên kia Trương Như Ngọc thở dài. 

“Biệt thự bị niêm phong rồi, không ở được nữa, bây giờ bố mẹ đang ở căn chung cư của ông bà ngoại, con về thì đến thẳng đó đi.” 

“Vâng.” 

Nghe những lời này xong, Quận Tú Anh chán nản dựa vào ghế. 

Vài tiếng sau, xe taxi dừng lại, cô ta trả tiền rồi kéo vali đi vào thang máy. Một người phụ nữ và một đứa trẻ bước vào sau.Vừa nhìn thấy Quân Tú Anh, đứa trẻ ôm chầm lấy chân mẹ, khóc nức nở. 

“Sao thế? Con đau ở đâu à?” Người phụ nữ vội vàng ôm con vào lòng, dỗ dành. 

“Ma... mẹ ơi mà...” Đứa bé vừa nói vừa chỉ vào Quân Tú Anh. 

Người mẹ nhìn theo, thoáng giật mình nhưng lập tức nói. 

“Con không được nói linh tinh, cô ấy mệt quá thôi, nín khóc, lát mẹ cho ăn kem.” 

Đứa bé vẫn thút thít, áp đầu vào chân mẹ, không dám nhìn Quân Tú Anh, người mẹ ái ngại nói. 

“Thật xin lỗi cô, trẻ con không hiểu chuyện, cô đừng trách.” 

Nếu là ngày thường chắc chắn Quân Tú Anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nhưng hôm nay cô ta không còn chút sức lực nào nữa rồi. Cô ta liếc nhìn vào tấm gương lớn trong thang máy, khuôn mặt nhòe nhoẹt phấn son trộn với mồ hôi và nước mắt. Đầu tóc bết dính mồ hôi, vài lọn tóc bung ra, đôi chân đi chân trần, chảy đầy máu, chính cô ta cũng cảm thấy bản thân thảm, quá thảm, làm gì còn sức mà đi đôi co với người khác. 

Sau khi ra khỏi thang máy, cô ta đi về phía căn hộ trước đây là nơi ông bà ngoại cô ta sống, mấy năm nay đều bỏ không. 

Nhìn thấy dáng vẻ của con gái, Trương Như Ngọc vô cùng đau lòng, nhưng cũng chỉ hỏi thăm một hai câu rồi thôi, dù sao bây giờ tình hình công ty mới là quan trọng nhất. 

Mới một đêm và một buổi sáng trôi qua, nhưng Quân Khải dường như đã già đi cả chục tuổi, tóc mai ông ta đã bạc trắng, trán đầy nếp nhăn đang ngồi trên sô pha, im lặng không nói gì cả. 

Cả ba người bọn họ ngồi im lặng nhìn nhau, không ai lên tiếng.Vì cũng chẳng biết phải nói gì trong hoàn cảnh này. 

Đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày hôm đó, CỐ Tư Bạch và Quân Dao vẫn ở Dao Uyển, nhưng anh đã không còn làm gì nữa, cả ngày chỉ luẩn quẩn bên cạnh vợ yêu của mình.