Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 73



“Mẹ không cần phải giải thích với con, con 

nhìn thấy hết rồi. Con cũng chẳng có sức quản nhiều đến thế. Đằng nào bây giờ nhà chúng ta mạnh ai người ấy phải tự lo lấy thân thôi.” 

Trương Như Ngọc hơi xấu hổ khi bị phát hiện, nhưng cũng hơi tức giận khi thấy thái độ thờ ơ, hời hợt của Quân Tú Anh. 

“Tú Anh, con thái độ như thế là không đúng đầu, dù sao mẹ cũng đẻ con ra, nuôi lớn con” 

“Mẹ, con chán lắm rồi, chán cái cuộc sống chui rúc tồi tàn này lắm rồi. Nếu mẹ tìm được một chỗ dựa mới dĩ nhiên con sẽ chúc mừng mẹ.” Cô ta biết vừa rồi mình lỡ lời nên liền nói lại. 

“Tú Anh, con phải biết bây giờ chúng ta phải dựa vào nhau mà sống, nếu không sẽ càng thảm hơn”. 

Quân Tú Anh nghiền ngẫm, đúng, dù sao mẹ cô ta cũng có nhiều cách hay. Bà ấy đã nhiều tuổi vẫn có sức quyến rũ người đàn ông đi xe sang như kia, vậy hắn là không ít chiêu trò, cô ta liền mỉm cười. 

“Mẹ, con cũng đang cố gắng đây, mệt chết đi được. À, mẹ biết Tống Quảng Diêu không?” 

“Dĩ nhiên là biết, ông ta cũng là người có tiền đấy, hiện đang sống cùng bà vợ già ở biệt thự view biển. Có hai đứa con thì đều đang đi du học nước ngoài rồi. Con quen ông ta à?” Trương Như Ngọc cả ngày chỉ ăn, làm đẹp và đi xã giao, nên biết rất nhiều tin tức về những người giàu có. 

“Hôm nay con gặp ông ta ở quán bar, ông ta bắt chuyện với con, con xin số con nữa.” 

Nghe thấy vậy, mắt Trương Như Ngọc lập tức sáng bừng lên. “Vậy thì tốt quá, con phải nắm chắc người đàn ông này vào”. 

“Nhưng con đang suy nghĩ, ông ta là tập đoàn đầu tư lĩnh vực giải trí, phía dưới chắc chắn có rất nhiều diễn viên, người mẫu xinh đẹp sẵn sàng hiến thân để thăng tiến, liệu ông ta có phải kiểu chỉ nhất thời hứng thú, rồi sẽ đá con đi không?” 

Lúc này thang máy đã lên đến nơi, hai người cùng bước ra, Trương Như Ngọc lần tay vào túi xách tìm chìa khóa nhà, sau đó nở nụ cười thần bí. “Tú Anh, mẹ có ý tưởng này” 

Sau khi vào nhà, Trương Như Ngọc mặt mày hớn hở, kéo Quân Tú Anh đến ghế sô pha. 

“Con nghĩ sao nếu con thành diễn viên” 

Quân Tú Anh hơi nhíu mày, “Ý mẹ là bảo ông ta nâng đỡ con thành diễn viên.” 

Trương Như Ngọc gật đầu. “Con phải nhìn vào kinh nghiệm của mẹ đây này, không nên dựa vào một người đàn ông, dù cho ông ta có yêu con, thương con thì có ích gì, còn chẳng biết khi nào ông ta trắng tay. Chi bằng dựa vào mình. Huống hồ nếu làm diễn viên, con có cơ hội quen với rất nhiều người giàu có, nổi tiếng”. 

Quân Tú Anh nghe thế thì lập tức suy ngẫm. Đúng vậy, bây giờ cô ta không có cửa làm phu nhân nhà giàu, cùng lắm chỉ là tình nhân hoặc may mắn hơn thì chen chân đẩy được chính thất đi như mẹ cô ta, nhưng cơ hội này không lớn. Còn nếu có thể trở thành diễn viên, cô ta có thể tự kiếm tiền, cũng có nhiều cơ hội quen biết được nhiều đàn ông giàu có hơn. 

Nhưng cũng có một điều, giới đó hào quang và danh lợi đều rất lớn, vậy nên cạnh tranh cũng càng lớn, cô ta sợ rằng có thể không đua lại.