Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 87: Là anh vô dụng không bảo vệ tốt được cho em” 



“Con... đỡ... rồi...” Quân Dao nói nhỏ, cổ họng cô vẫn còn bị tổn thương do hít phải quá nhiều khói, nên nói chuyện rất khó khăn. 

“Con mệt thì nghỉ ngơi đi, không cần nói đâu, cha qua nhìn xem tình hình của con thế nào thôi.” 

Từ nhỏ Quân Khải đã ít quan tâm tới cô, hai cha con chưa từng trò chuyện nhiều bao giờ nên bây giờ không khí có phần lúng túng, ngượng ngập. 

“Vậy cha về đây, con nghỉ ngơi đi, hôm khác cha lại qua”. 

Quân Khải chống gậy quay ra, Quân Dao nhìn theo bóng ông ấy, trong lòng không khỏi thầm thở dài, đúng là cô không còn quá ghét bỏ, nhưng tình cảm giữa cô và ông ấy quả thực quá nhạt nhẽo, không được như những người khác. Nhưng ngày tháng còn dài, ngoại trừ Cố Tư Bạch, cô cũng chỉ còn ông ấy là người thân, cô cũng muốn dần dần có thể buông bỏ được oán niệm trong lòng, sống với oán niệm thực sự mệt mỏi vô cùng. 

Cố Tư Bạch ở bên chăm sóc cô rất cẩn thận, thuốc men và điều kiện trị liệu cũng tốt nhất, nên chỉ vài ngày sau cô đã khỏe lên nhiều, chỉ riêng chỗ vết thương ở chân vẫn phải băng bó và ngồi xe lăn, chưa đứng lên đi được.Vết nứt ở xương sườn cũng đang tự hồi phục rất tốt. 

Cố Tư Bạch chạm vào làn da mềm mại của cô, nơi ấy vẫn còn những dấu bầm xanh tím mờ mờ. 

Anh xót xa thoa thuốc cho cô, nói. 

“Dao Dao, ở bên anh em phải chịu khổ, chịu thiệt nhiều quá, còn nguy hiểm nữa. Là anh vô dụng không bảo vệ tốt được cho em” 

Việc CỐ Tư Bạch hối hận nhất trong cuộc đời này chính là hôm ấy vì đang truy đuổi một nhóm người đối thủ mà không để ý điện thoại của Quân Dao, tận tới khi anh mở điện thoại lên thì nghe được file ghi âm tự động lưu cùng rất nhiều cuộc gọi thông báo chú Tứ đã chết, không rõ tung tích thiếu phu nhân. 

Lúc đó Cố Tư Bạch vô cùng hoảng sợ, cuộc đời anh vào sinh ra tử đã nhiều nhưng chưa từng hoảng sợ đến thế. Anh vội vàng phải người điều tra, cũng chính mình đi lùng sục khắp nơi. May mà anh đến kịp, nếu chậm một phút thôi, e rằng anh sẽ phải hối hận cả đời, cũng không thiết sống nữa. 

Mấy ngày nay người của anh đã tra ra, kẻ đứng sau dựng lên tất cả những chuyện đó chính là Hoắc Thiên Trầm, kẻ thù không đội trời chung của anh. Hắn ta nhân lúc anh đang bị nhà họ Cố phong tỏa sức mạnh mà dám lộng hành như vậy, đây chính là điểm yếu lớn nhất của anh, là người anh sẵn sàng dùng tính mạng mình để bảo vệ. 

Quân Dao cũng chính là giới hạn cuối cùng của Cố Tư Bạch. Chuyện gì anh cũng có thể nhẫn nhịn, riêng việc hắn làm với Quân Dao, anh vĩnh viễn không thể bỏ qua. Mấy ngày nay mặc dù bận rộn chăm sóc cô, nhưng anh cùng Ngũ Hổ đã vạch sẵn kế hoạch cho những bước tiếp theo rồi. 

Lần này e là không thể tiếp tục ẩn cư an nhàn được nữa, anh muốn an nhàn những kẻ thù của anh không muốn, bọn chúng nhất định ép anh phải bước ra. 

Không còn cách nào khác, chỉ có cứng đối cứng mới là cách tốt nhất giải quyết vấn đề, để không kẻ nào dám động vào người phụ nữ của anh!  .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

“Anh nói linh tinh gì thế?” Cổ họng của cô đã hồi phục, đã có thể nói chuyện bình thường được rồi, cô nắm lấy tay anh,

“Cuộc đời em may mắn nhất khi được gặp anh đấy”. 

“Dao Dao, cảm ơn em” Cố Tư Bạch đặt một nụ hôn lên trán cô. 

“À, bác sĩ nói em hồi phục rất tốt, có thể về nhà được rồi. Anh cho em về Dao Uyển nhé. 

“Ừm, về Dao Uyển cũng tốt, sẽ có bác sĩ Ngụy chăm sóc cho em”. 

“Vâng, về đó hít thở không khí trong lành, có cây cối, em sẽ nhanh khỏe hơn đấy, chứ ở đây ngột ngạt quá à.” 

“Được rồi, vậy lát nữa anh sẽ đi trao đổi với bác sĩ, rồi có gì mình cùng về nhà.”. 

Quân Dao mỉm cười gật đầu. Cố Tư Bạch xoa tóc cô một cái, rồi rời phòng bệnh. Bên ngoài phòng bệnh luôn có mấy vệ sĩ canh gác 24/7, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô. Quân Dao lấy điện thoại, lượt xem tin tức, vụ việc cô bị bắt cóc, còn có tổng cộng sáu người mất mạng nhưng không hề có chút tin tức nào trên mạng, có lẽ nhà họ Cố đã ém thông tin này đi rồi. 

Ngày hôm đó quả thực quá đáng sợ, đến bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn run, cảm giác vô cùng chân thực. 

“Thiếu phu nhân, tôi tới thăm cô, cô khỏe chưa?” 

Một giọng nói trong trẻo cất lên làm Quân Dao giật mình khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn, cô có hơi bất ngờ, bởi người đến thăm là Tiểu Hoa. Từ ngày cô chuyển khỏi biệt thự nhà họ Cố đến Dao Uyển thì cô không gặp lại Tiểu Hoa, cũng mấy tháng trôi qua rồi.

Tiểu Hoa trong vụ cháy đó bị bỏng ở chân, nhưng cô ấy là người được rèn luyện từ nhỏ, nên chút vết thương ấy không làm khó được Tiểu Hoa. Tiểu Hoa vui vẻ ngồi xuống bên cạnh. 

“Thiếu phu nhân, cô khỏe chưa?” 

“Tôi khỏe rồi, Tư Bạch đang đi nói chuyện với bác sĩ để tôi được về nhà” 

“Vậy thì tốt quá rồi.” Vừa nói Tiểu Hoa vừa đi đến vòi nước ở khu bếp, đổ táo trong túi ra cẩn thận rửa từng quả một. 

Quân Dao nhìn cô ấy, mặc dù tiếp xúc với Tiểu Hoa không nhiều, nhưng cô gái này luôn vui vẻ, hoạt bát, tràn đầy sức sống, khiến người ta cũng vui vẻ lên rất nhiều. 

Rửa táo xong, Tiểu Hoa mang táo đến bên cạnh giường, bắt đầu vừa gọt táo vừa trò chuyện. 

“Thiếu phu nhân, tôi đã xin nghỉ làm ở biệt thự rồi.” 

“Sao thế?” Quân Dao đầy bất ngờ, không phải Cố Tư Bạch từng nói Tiểu Hoa là con gái của quản gia cũ nhà họ Cố, cô ấy sinh ra và lớn lên ở nhà họ Cố, sao bây giờ lại nghỉ việc? Có chuyện gì ư? 

“Hì, tôi chuyển về Dao Uyển.” Tiểu Hoa vẫn 

cắm cúi gọt táo, vui vẻ nói. 

“Về Dao Uyển.” “Hả?” Quân Dao càng kinh ngạc hơn. 

Tiểu Hoa đưa cho cô một miếng táo, Quân Dao đưa tay đón lấy. 

“Thiếu phu nhân, cô ăn thử xem, táo đầu mùa mới hái ở Dao Uyển qua đấy, xem có tươi ngon không.Từ giờ tôi sẽ là người chăm sóc, bảo vệ thiếu phu nhân.” 

Quân Dao đã hiểu ra vấn đề, cô cắn thử một miếng táo, quả nhiên rất tươi ngon, đậm vị, khác hẳn táo mua bên ngoài. Bởi dù loại đắt tiền cũng cần hái từ nông trại, bảo quản rồi vận chuyển, đều mất thời gian, không thể sánh được với trái cây tươi ngon vừa hái xuống. 

“Là Tư Bạch bảo cô qua Dao Uyển à?” 

“Vâng, thiếu phu nhân, lần này thiếu gia lo lắng lắm, nên không muốn để cô ở một mình nữa, tránh trường hợp như lần trước lặp lại” 

Quân Dao biết Tiểu Hoa được huấn luyện từ nhỏ, nhưng nhìn cô gái nhỏ nhắn, tuổi cũng còn nhỏ này, cô có chút e dè. 

“Liệu có ổn không? Có khi nào cả hai chúng ta cùng bị bắt cóc luôn không?” Quân Dao lên tiếng trêu đùa. 

“Hứ, thiếu phu nhân quá coi thường tối rồi, thực lực của tôi cũng không tệ đâu, có thể bảo vệ 

thiếu phu nhân, nếu có trường hợp nguy cấp có thể kịp thời báo người ứng cứu”. 

“Vậy còn...tình hình của chú Tứ sao rồi?” 

Quân Dao vẫn luôn cảm thấy rất áy náy trước cái chết của chú Tứ, cô hỏi Cố Tư Bạch nhưng anh chỉ nói anh đã lo liệu ổn cả, cô không cần lo lắng gì, trên mạng cũng không có chút tin tức gì cả, bây giờ cô chỉ có thể hỏi Tiếu Hoa mà thôi. 

“Thiếu phu nhân yên tâm, thiếu gia đã lo chu toàn hết rồi, đám tang đã cử hành hôm trước, người nhà của chú Tứ cũng được chu cấp đến hết đời. Chú ấy ra đi rất thanh thản, không phải chịu đau đớn gì. Huống hồ ngày thường thiếu gia đối xử với người dưới như chúng tôi rất tốt, nên ai cũng một lòng một dạ đi theo thiếu gia, không quản ngại gì cả. Lỗi cũng không phải do thiếu phu nhân mà, đáng hận chính là đám khốn kia, tôi mà bắt được chúng, nhất định phải hành hạ chúng chết đi sống lại mới đỡ tức”.