Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 90



“Họ không quan tâm đầu”. Không quan tâm cái đầu anh! 

Quân Dao ngọ nguậy, cố gỡ tay anh ra. Nhưng vòng tay của Cố Tư Bạch như chiếc kim sắt, mạnh mẽ giam giữ cô trong lồng ngực ấm nóng của anh. 

“Không được động đậy, không là anh phản ứng đó”. 

Quân Dao có cảm giác mặt cô nóng đến mức rán được trứng luôn rồi. Cô ngồi im, không dám nhúc nhích động đậy gì nữa, để mặc anh ôm. Nhưng chỉ được một lát, bàn tay không yên phận bắt đầu sờ loạn. 

Cô nghiến răng cấu anh một cái thật mạnh, tức giận nói nhỏ. “Anh điên à? Tin em cấu chết anh không?” 

“Đau đấy!”. 

Cố Tư Bạch rút tay ra, xoa xoa chỗ vừa bị cấu, đúng là còn hằn vết móng tay rất sâu. Quân Dao nhìn thấy “dấu tích” ấy thì cũng hơi mủi lòng, liền nói, “Đau không?” 

Dường như chỉ chờ có thế, Cố Tư Bạch bày ra dáng vẻ mếu máo đáng thương, “Đau lắm đó, em nhìn xem, sắp chảy máu đến nơi rồi này” 

Quân Dao lườm anh một cái, nhưng vẫn cầm tay anh lên xem xét, rồi xoa xoa chỗ bị cấu. “Không sao đâu, một lát là hết à.” 

Cố Tư Bạch nhìn dáng vẻ lo lắng của cô thì thầm đắc ý trong lòng, ôm cô vào. “May quá, VỢ vẫn thương anh.” 

“Em có bao giờ không thương anh, nhưng anh phải đứng đắn cho em.” 

“Ông xã em là người đứng đắn nhất trên đời rồi đấy.” 

Vừa nói anh vừa cúi đầu, đặt môi lên môi cô. Quân Dao hơi đờ người ra, muốn đẩy anh nhưng anh siết cô rất chặt. Môi anh mềm và ấm, dẫn dắt cảm xúc của cô. Cả người Quân Dao chộn rộn cảm xúc khó tả, vừa sợ hãi lại vừa... thích thú. Giống như đang ăn trộm đồ vậy. Đây là lần đầu tiên hai người có những hành động thân mật kiểu này, khi chỉ cách một vách ngăn mỏng manh là Tiểu Hoa và Bạch Tuấn đang ngồi phía trước. 

Nụ hôn ngày càng sâu, Quân Dao để mặc anh dẫn dắt, chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn, mê luyến ấy. Mỗi lưỡi cùng hòa quyện, tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình nhân bên nhau. 

Một lúc lâu sau, khi cô sắp hít thở không thông rồi Cố Tư Bạch mới buông cô ra, trán anh tì vào trán cô. Nhìn khuôn mặt ửng hồng, đôi môi ướt át, ánh mắt đầy xuân tình của cô, cổ họng Cố Tư Bạch khô khốc, ghé tai cô cắn nhẹ một cái, rồi thì thầm. 

“Thật muốn ăn em ngay tại đây”. 

Quân Dao hoảng sợ đưa tay bịt miệng anh lại, trừng mắt cảnh cáo. Cố Tư Bạch nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, hôn lên mu bàn tay. 

“Anh ích kỉ lắm, không để ai nhìn thấy dáng vẻ mê người của bà xã anh đâu.” Anh lại thì thầm vào tai cô. 

Mấy lời này đúng là khiến người ta thẹn chết mà. Quân Dao cắn môi, cúi đầu, không dám nhìn anh. Quả thực nụ hôn ướt át kia khơi gợi cảm xúc trong cô, cũng có chút phản ứng rồi. Nhưng cô là kiểu phụ nữ truyền thống, sao dám thừa nhận mấy chuyện xấu hổ như thế này chứ. 

Vì vậy Quân Dao kiên quyết cắn chặt răng, không nói gì cả. Cố Tư Bạch ôm cô dựa vào lòng mình, hôn nhẹ lên tóc cô. Dĩ nhiên ở bên người Con gái mình yêu, dàn ông ai cũng đều nảy sinh ham muốn, nhưng anh chưa bao giờ có ý định ép buộc hay miễn cưỡng cô. Nên ôm cô một chút, hôn có một chút thì có thể, còn những chuyện đi quá giới hạn anh cũng không bao giờ làm. 

Cô vợ nhỏ này là trâu châu ngọc bảo anh bảo vệ trong lòng bàn tay, sao có thể để cô phải xấu hổ, khó xử với người khác được.