Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 93: Đúng là ông trời có mắt mà! 



“Alô.” Quân Khải bắt máy. 

“Alô, ông... đang làm gì đó?” Đầu dây bên kia Trương Như Ngọc hơi ngập ngừng. 

“Không làm gì cả.” Quân Khải chậm rãi trả lời, “Bà tìm tôi có việc gì thế?”. 

Trương Như Ngọc do dự vài giây, rồi cuối cùng cũng nói, “Ông chưa biết gì à? Cố Tư Bạch kiện tôi và Tú Anh ra tòa rồi, bên tòa án mới gửi giấy đến”. 

Quân Khải biết ngay, nếu không có việc chắc chắn Trương Như Ngọc không nhớ đến người chồng như ông ấy. 

“Cậu ấy kiện bà tội phỉ báng à?” 

“Không, nếu chỉ có thế thì đã đơn giản, hình như cậu ta tra được ra chuyện vụ tai nạn năm xưa rồi.” 

“Cái gì?” Quân Khải giật mình, suýt làm rơi điện thoại trong tay. “Bây giờ mối quan hệ của ông và Quân Dao tốt như thế, hay ông thử nói với nó xem. Nếu chuyện này bị lôi ra, không chỉ tôi chết, mà ông cũng chết”. 

“Tôi biết rồi.” Nói rồi Quân Khải cúp máy, ngồi 

VE 

sụp xuống đất, một tay đưa lên giữ chặt trái tim đang nảy lên từng nhịp, máu huyết dường như cũng xộc lên não, khiến đầu óc choáng váng. 

Mất một lúc lâu sau huyết áp mới ổn định lại một chút, Quân Khải từ từ đứng dậy, ngồi xuống ghế. Đã ba năm rưỡi rồi, nhưng những chuyện ấy như mới xảy ra ngày hôm qua, làm sao Quân Khải có thể quên được. 

Qủa báo, cuối cùng quả báo cũng đến rồi! Làm việc ác tất gặp báo ứng. 

Quân Khải run rẩy nhìn chiếc điện thoại trong tay, nhớ lại tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ, cảm thấy bản thân thật khốn nạn, tại sao ông ta lại răm rắp tin lời Trương Như Ngọc, đối xử với Quân Dao như thế cơ chứ? 

Ông ta có lỗi với Quân Dao, có lỗi với mẹ cô. 

Ông ta sống trên đời này hỏi có ích gì khi mà lại chính tay làm hại con gái ruột của mình, đẩy con gái mình sống ba năm trong tù ngục, sống không bằng chết. Rồi khi cứu ra lại đẩy cô đi gả thay, gả cho người đàn ông thực vật. May mắn Quân Dao phúc lớn mạng lớn nên mới gặp được Cố Tư Bạch. 

Ông trời có mắt! Đúng là ông trời có mắt mà! 

Quân Khải ngước nhìn lên, nước mắt giàn giụa khuôn mặt già nua. 

Ông ta sát phạt trên thương trường, đạp lên đầu người khác để tiến lên, chưa từng nghĩ có ngày sẽ hối hận. 

Ông ta sống trong nhà, tin rằng Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh mới thực sự là gia đình của mình, cần được bảo vệ, mà quên đi Quân Dao cũng là máu mủ ruột thịt của ông ta, lấy Quân Dao ra làm vật thí thân hết lần này đến lần khác. 

Nếu Quân Dao biết sự khốn nạn của ông ta, thì cô có tha thứ cho ông ta không? 

Ông ta làm người quá thất bại rồi. 

Ông ta mắt mù, không nhìn được đúng sai phải trái, răm rắp nghe theo lời Trương Như Ngọc, đây là quả báo với ông ta. 

Quân Khải ôm ngực, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt già nua, mặt ông ta tái nhợt đi, đôi mắt cũng mờ dần, không còn linh lợi như trước nữa. 

“Dao Dao, cha xin lỗi, là cha có lỗi với con, trăm ngàn lần có lỗi với con và mẹ con, cha không mong con tha thứ, chỉ mong có thể trả bớt nghiệp báo mà mình gây ra!”. 

Quân Khải run rẩy đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa sạch mặt, rồi vẫy con chó con lại, xoa xoa đầu nó. 

“Xù ngoan lắm.”

Quân Khải xốc con chó nhỏ lên tay, bộ lông của Xù rất bông, mềm mại, êm ái như chiếc áo lông. Quân Khải vuốt ve con chó nhỏ, sau đó bế nó đi ra, mở cổng. Ông ta đứng trước cổng nhà hàng xóm hồi lâu, đưa tay lên lại rụt về, muốn bấm mà không dám bấm chuông. 

Đúng lúc Quân Khải định từ bỏ, ôm con chó nhỏ quay trở về thì cánh cổng xịch mở, người phụ nữ hôm qua cho ông ta chè đi ra, thoáng giật mình. 

“Ơ kìa bác, bác qua nhà em chơi ạ? Mời bác vào nhà.” 

“À... Ờm... tôi.” 

“Bác vào đây uống chén nước với nhà em.” Người phụ nữ vô cùng niềm nở, mở rộng cánh cống mời Quân Khải. 

Chần chừ một lúc, cuối cùng Quân Khải cũng ôm con chó nhỏ bước vào. Căn nhà này có một khoảnh vườn trồng rau và mấy cây ăn quả, sau đó đến khoảng sân nhỏ, rồi mới đến nhà. Một người đàn ông chừng ngoài sáu mươi, mặc đồ bộ, đang ngồi nhấm nháp ly trà trong sân. 

“Mình ơi, có bác hàng xóm sang chơi này!” 

Người phụ nữ nói. 

“A, chào bác, quý hóa quá, bác ngồi đây đi” 

Quân Khải ngồi xuống chiếc ghế đá kê bên bàn trà, lên tiếng, “Thật ngại quá, tôi chuyển đến đây được mấy hôm rồi mà hôm nay mới sang thăm anh chị được.” 

“Không có gì, không có gì, bác uống chén nước, là mà bác tên gì nhỉ, để tiện xưng hô: 

“Tôi tên Khải” Quân Khải trả lời. 

“Bác Khải uống nước đi. Tôi tên Hậu, nhà tôi tên Lan.” 

Quân Khải đón lấy chén nước, nhấp một ngụm. 

“Bác chắc cũng về hưu rồi nên về đây sống cho thoải mái hả?” 

“À vâng” Quân Khải trả lời. 

Ông Hậu cũng giống y như vợ mình, đều là người dễ gần, niềm nở. “Ở thành phố chật chội, mệt mỏi lắm, anh em mình già rồi, ra ngoài này sống dễ chịu hơn nhiều. Con cái tôi cũng sống ở trong trung tâm, cuối tuần chúng nó mới về đây, cả nhà quây quần, chứ ngày thường cũng có hai vợ chồng tôi thôi. Khi nào bác rảnh qua đây, anh em mình làm ván cờ, bác nhỉ”. 

“Vâng, cảm ơn bác.” Quân Khải trả lời. 

Lúc này ông Hậu mới để ý vẻ mặt có chút thất thần của Quân Khải, trong lòng còn ôm một 

Con chó đen nhỏ. 

“Bác... ôm con chó này qua đây là...”