Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 96



Bà Lan lòng nóng như lửa đốt, “Thế để tôi chạy ra đầu ngõ đón xe cứu thương, ông ở đây nhé!” 

Cũng may rất nhanh xe cứu thương đã tới, ông phải được đưa lên xe, ông Hậu cũng theo lên xe đi cùng, còn bà Lan bế con Xù về nhà, con Xù lúc này nằm im trong lòng bà Lan. Bà ấy vuốt ve mớ lông mềm như nhung của nó, thì thầm, “Sao mày khôn thế hả Xù, mày còn biết chủ mày gặp nguy hiểm mà chạy về. Trên đời có con chó khôn thật đấy!” 

Khi Quân Dao và Cố Tư Bạch đến bệnh viện thì Quân Khải đã ở trong phòng cấp cứu. Có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi trên băng ghế chờ. 

“Xin chào, bác là người gọi cho cháu ạ?”. 

“Cô là người thân của ông Khải đúng không?” Ông Hậu nói. 

“Vâng, cháu là con gái ông ấy” 

Ông Hậu nghe thế thì gật đầu, “Thế thì tốt rồi, tôi là hàng xóm đối diện nhà ông Khải, hôm nay ông ấy có mang con chó qua bảo tôi chăm sóc giúp, ông ấy có việc bận nên không thể chăm sóc nó được. Tôi còn tưởng ông ấy bận đi đâu nên đồng ý. Ai dè vài phút sau, lúc vợ tôi đi chợ về thì con chó con ấy nó kêu ầm lên, chạy một mạch qua nhà ông Khải. Chúng tôi đuổi theo nó, mới phát hiện ông ấy uống thuốc ngủ tự sát”. 

Quân Dao nghe đầu đuôi câu chuyện xong thì sững sờ, cô vốn tưởng ông Khải lại lên cơn đau tim, không ngờ ông ấy lại tự sát. 

“Tự sát ư? Bác, bác có biết tại sao không?” Quân Dao vẫn không tin nổi. trong mắt cô, Quân 

Khải là kiểu người mạnh mẽ, dám làm, đâu phải kiểu người yếu đuối, nhu nhược tới mức muốn tự sát. 

Ông Hậu lắc đầu, “Mặc dù là hàng xóm nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên tôi nói chuyện với ông ấy, ông ấy cũng chỉ ngồi bên nhà tôi vài phút rồi về luôn, không tâm sự gì cả. Chắc ông ấy có nỗi lòng không nói được với ai nên mới nghĩ quẩn như thế.” 

Quân Dao thẫn thờ nhìn vào phòng cấp cứu. Mẹ cô đã tự sát, chẳng lẽ cô mất luôn cha mình theo cùng cách này sao? Trái tim cô nặng trĩu, có phải cô đã đặt nặng oán hận của bản thân, không thông suốt nên mới góp phần đẩy Quân Khải đến bước đường này? 

“Cảm ơn bác” Cố Tư Bạch lên tiếng. 

Ông Hậu tốt bụng xua tay, “Không có gì, không có gì. Nhưng tôi cũng nói, các cô các cậu còn trẻ, suy nghĩ sẽ dễ dàng hơn, người già chúng tôi đôi khi cũng bế tắc lắm, mà ông ấy lại sống một mình, không có ai bạn bầu, càng dễ có những suy nghĩ tiêu cực. Các cô các cậu nên ở bên, trò chuyện, động viên ông ấy” 

“Vâng, cảm ơn lời khuyên của bác, chúng cháu sẽ chú ý”. 

“Thế tôi về đây, chỗ này giao lại cô cậu nhé.” 

Cố Tư Bạch và Quân Dao cảm ơn người đàn ông tốt bụng, hồn hậu đó. Sau khi ông Hậu rời đi rồi, Quân Dao nhìn Cố Tư Bạch. 

“Tư Bạch, chẳng phải anh nói tâm trạng của cha cũng khá ổn định mà, sao lại ra cơ sự này rồi?” Vừa nói mắt cô vừa đỏ lên, giọng cũng nghẹn đi. 

CỐ Tư Bạch ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai cô, “Là do anh sơ suất, hôm đưa cha đến nhà mới thấy ông vẫn bình thường, ông cũng bảo đợi khi em bình phục cả nhà ta sẽ cùng ăn bữa cơm.Vậy mà mới có mấy ngày...”