Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 99: Tôi lập tức đi điều tra.” 



Ở gần bệnh viện không có chỗ nào bán món này ngon, nên Cố Tư Bạch gọi điện thoại về, bảo Tiểu Hoa nấu luôn rồi đem vào bệnh viện. Chừng bốn mươi phút sau Tiểu Hoa đã đến nơi, cô ấy mở chiếc cặp lồng to đùng ra, bày từng đĩa lên bàn. Mì xào vẫn còn bốc khói, vô cùng thơm ngon. 

“Ngon quá, cảm ơn Tiểu Hoa.” Quân Dao nói. 

“Không có gì ạ, thiếu gia, tôi đã phải người canh gác cẩn thận phía bên ngoài rồi. Còn về thông tin Hoắc tổng, tôi lập tức đi điều tra.” 

“Bảo Vương Quân Trạch điều tra, mấy ngày này cô ở Dao Uyển đi.” 

“Vâng.” 

Nói rồi Tiểu Hoa lập tức rời đi. Chân của Quân Dao đã khôi phục rất tốt, có thể đi loanh quanh một chút, nhưng vẫn cần ngồi xe lăn, vì nếu đi nhiều có thể ảnh hưởng tốc độ lành của vết thương, vì vậy cô vẫn ngồi xe lăn đến bên bàn, gắp từng gắp mì nóng hổi thưởng thức. 

Phải đến tận hôm sau Quân Khải mới tỉnh lại, nhìn tường nhà, rèm cửa, ga trải giường đều màu trắng tinh, ông ấy biết mình vẫn chưa dứt nợ trần ai được. Ông ấy nhìn qua, thấy Quần Dao đang ngồi bên cạnh giường thì trong lòng vô cùng hổ thẹn, khó khăn lắm mới mở miệng nói được, "Dao Dao..." 

“Cha nghỉ ngơi cho khỏe, mọi chuyện để nói sau. Nhưng dù có chuyện gì cha cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng suy nghĩ dại dột. Con sẽ ở đây, cha đừng nghĩ ngợi nữa.” 

Quân Khải cụp mi mắt, không biết phải nói gì. Chỉ trong vòng chưa đến nửa tháng, ông ấy đã hai lần nhập viện, lúc mở mắt ra đều là Quân Dao ở bên, cô cũng không oán thán hay trách cứ ông. Điều này càng khiến Quân Khải hối hận và hổ thẹn vô cùng, không còn mặt mũi nào nhìn con gái mình nữa. 

Quân Dao cũng hiểu tâm trạng của ông ấy, bản thân cô cũng vẫn còn chưa thoải mái cho lắm sau khi biết chuyện về vụ tai nạn năm xưa, nên cũng 

chỉ có thể im lặng ngồi bên. 

“Dao Dao... cha có chuyện muốn nói với con.” Suy nghĩ hồi lâu, Quân Khải quyết định lên tiếng. 

“Vâng” 

Ông ấy thở dài, “Là cha có lỗi với con, cha là kẻ khốn nạn, vụ tai nạn năm đó không phải con đâm vào Cố thiếu gia, mà chính là Tú Anh.” 

Mặc dù đã biết sự thật từ trước, nhưng khi nghe chính miệng Quân Khải thừa nhận, Quận Dao vẫn cảm thấy đáy lòng vô cùng lạnh lẽo, tâm trạng cũng nặng nề, khó chịu. 

“Năm đó Tú Anh chưa đủ tuổi đã uống rượu say rồi lái xe gây tai nạn, con cũng bị xe tải đâm trúng, lúc đó con bị tai nạn trước rồi mới tới Tú Anh, Như Ngọc nói chỉ cần đối quần áo của con 

được màu quần áo, hai đứa dáng dấp, mặt mũi cũng có nhiều nét tương đồng nên rất khó nhận ra” Quân Khải thấp giọng nói, chuyện này khiến ông ấy day dứt vô cùng, dù sao Quân Dao cũng cần được biết sự thật, vì chính ông ấy cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa, dù đã được cứu, nhưng tâm trạng nặng nề, trái tim càng ngày càng yếu, ông ấy không muốn mang bí mật này xuống mồ, ít ra cũng cần đối mặt một lần.