Cổ Tích Do Hai Ta Viết Nên

Chương 2



Haha thật là nực cười cóc ghẻ mà tưởng ngay phút chốc muốn biến thành thiên nga sao? haha.Làm tốt lắm Hiên Trạch tôi thực sự tin vào tình cảm của cậu dành cho tôi

Tuyết Giai ả ta lên giọng

 - Không ngờ cậu ta cắn câu nhanh thế đúng là ảo tưởng nhưng không sao nhanh thế thì tốt nhắn tin gặp mặt mấy lần với cậu ta tôi cảm thấy thật chán ghét.

 Hiên Trạch hắn ta lên tiếng.

 Nghiên Vũ bất ngờ cô không ngờ mọi chuyện là như vậy cô trách bản thân ngu ngốc lại tin vào loại dẻ rách như Hiên Trạch

  - Chỉ là loại xấu xí nhìn chẳng ra sao con gái của kẻ bán hàng xiên bẩn bên lề đường phút chốc tưởng mình biến thành lọ lem có được trái tim hoàng tử sao? haha.Cô ả Tuyết Giai vênh mặt nói

  Nghe tới đây Nghiên Vũ càng thêm tức giận đụng tới cô rồi còn dám chế nhạo bố mẹ cô, sao cô để cho yên chứ cô tiến tới tát cô ta một cái giật điện thoại đang quay ném thật mạnh vỡ toang.Hiên Trạch hắn ta chạy đến kéo cô định đánh và xô ngã cô nhưng sao có thể đánh lại người học võ như cô còn là truyền nhân đời thứ 7 của võ thuật.Nghiên Vũ tát hắn ta một phát đau điếng khiến hắn không khỏi choáng váng sau đó đá vào hạ bộ của hắn rồi hừ lạnh " tôi đây sao để mấy người ức hiếp như thế" sau đó rời đi trước sự tức giận của đám người trơ trẽn

Nhưng đây mới là khởi đầu ác mộng của cô nhà của cô ả Tuyết Giai và Hiên Trạch giàu có không phải dạng vừa họ đã báo cáo việc đó với nhà trường và đòi bồi thường xử phạt Nghiên Vũ khiến cả bố mẹ cô đều phải đến trường nghe họ xối xả vào mặt chẳng những thế còn bồi thường số tiền vô cùng lớn.

Tối đó khi về nhà mẹ cô buồn vào trong phòng nằm từ sáng không ra ngoài còn bố cô ủ rủ nghỉ bán hàng cô nhìn nét mặt khắc khổ của người bố mình không khỏi tự trách.Bố cô gọi cô vào và nói:

   Con gái à xin lỗi con, bố để con thiệt thòi rồi.Nhưng con hãy nhớ vụ việc lần này và rút ra bài học con không nên tin tưởng quá vào ai cả nên tin tưởng chính bản thân con,nếu may mắn sau này có một người sẵn sàng tháo lớp mặt nạ xuống đối xử tốt với con yêu thương con, sẵn sàng hi sinh vì con thì không cần lí do gì cả niềm tin ấy cứ giao cho họ.Nhưng con phải biết nhận ra đúng điều đấy, đem trái tim cảm nhận hành động đừng bị lừa dối mờ mắt.Bố không trách con việc ngày hôm nay, đừng tự ti vào bản thân mình con hãy luôn nhớ rằng con là phiên bản giới hạn duy nhất của bố mẹ trên cuộc đời.Không ai có định nghĩa về cái đẹp chung cả mỗi người có một cái nhìn về cái đẹp khác nhau chỉ cần con là người họ yêu thương quý mến con sẽ luôn trở thành hoàn hảo.

 Cô bật khóc ôm chầm lấy bố cô đã hiểu ra vấn đề.Từ sau vụ việc đó gia đình cô phải đền bù một số tiền cho họ càng trở nên khó khăn nên bố mẹ cô quyết định chuyển tới trung tâm đất nước thành phố Mỹ Lệ sinh sống làm việc nuôi hai chị em cô.

 Và từ đó cô nhận ra rằng chẳng có lọ lem hay hoàng tử nào cả, lọ lem cần xinh đẹp còn cô thì không vả lại hoàng tử chỉ có trong truyện không ai yêu cô hơn sinh mệnh ngoài trừ bố mẹ cô.Chỉ khi cố gắng đạt đến phiên bản hoàn hảo nhất của bản thân cô mới trở nên thật sự giá trị. Từ đó bản thân cô càng ngày càng nổ lực cố gắng hơn...

...----------------...

 7 năm sau

Khụ khụ~

- Ông à, ông có sao không? để cháu gọi bác sĩ Tạ

- Tử Sâm à ông không sao ông có chuyện muốn nói với cháu.Ta già rồi đau ốm là đương nhiên cháu không cần phải lo

 Ông lão với mái tóc bạc mặc bộ quần áo lụa thượng hạng màu nâu điềm tĩnh nói.Ông chính là Ôn Châu người sáng lập ra tập đoàn NC nổi tiếng với thương hiệu đá quý toàn cầu.

- Cháu hiểu ý nghĩa của tên công ty NC chứ?

- Vâng cháu hiểu đó là tên của ông và ông Ninh

- Ừm đúng thế một nửa công ty NC là của ông ấy, lão Ninh ta quen ông ấy từ hồi trẻ,ta và ông ấy làm bạn lúc lập nên công ty này ông ấy đã góp một nửa vốn nhưng do bạo bệnh ông ấy đã qua đời trước khi đi ta đã nói với ông ấy rằng nếu sau này nếu có thêm cháu thì trai tiếp tục kết huynh đệ, nữ kết thông gia nhưng con trai lão Ninh đã được bà Lệ đưa về quê sinh sống lúc đó ta đang lúc lập nghiệp nên ta chưa thể tìm họ được sau này khi mọi thứ ổn định ta đã tìm mấy chục năm nay vẫn không thấy tăm hơi của họ nên ta giao lại việc đó cho cháu

 - Ông...

Ông Châu dơ tay lên ra hiệu ông thở dài.Ánh mắt ông đầy vẻ mệt mỏi, ông nhắm mắt lại nhớ lại ngày xưa trong sự ân hận.Đối với ông Tử Sâm chính là báu vật của ông là người thân duy nhất của lão trên cuộc đời này vì vậy Tử Sâm là lí do ông sống đến ngày hôm nay