Cố Tổng, Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao?

Chương 31: Không thể



Niệm Nguyệt Sơ kiếm tra các mẫu thiết kế, rà soát lại những lỗi sai ở khâu cắt vải thuộc bộ phận cắt may xong đã gần trưa.

Cố Mễ Đình tới bên, đưa cho Niệm Nguyệt Sơ bản báo cáo phân tích chỉ số truyền thông. Tất cả các hoạt động như chạy quảng cáo, gắn link hay tìm kiếm cách cải thiện hoạt động tư vấn bán hàng đều được cập nhật trong đó.

Niệm Nguyệt Sơ và Cố Mễ Đình theo nhau trở lại phòng làm việc của Niệm Nguyệt Sơ.

Niệm Nguyệt Sơ đọc qua bản báo cáo, nghe Cố Mễ Đình nói những điểm chính, gật đầu nói:

"Tài liệu này chị sẽ xem kĩ sau, cũng tới giờ nghỉ trưa rồi, đi ăn gì đó đi."

Cố Mễ Đình dạ một tiếng, chưa vội đi ngay. Cô một tay vắt vào tay còn lại đặt ở phía sau, mắt đảo đảo, làm như vô ý hỏi:

"Chị Đa Nghê, em hỏi có chút không phải. Vị tiên sinh tối hôm liên hoan..."

"Chỉ là quen biết bình thường. Anh ta là chủ của điền trang cam."

Cố Mĩ Đình ồ một tiếng, trên mặt suýt xoa trong lòng lại nghĩ ông cậu nhà mình giỏi quá, đến nông nghiệp cũng làm.

Niệm Nguyệt Sơ thấy hồn cô phiêu dạt, mỉm cười cho rằng cô ái mộ Cố Thời Kha.

Không thể trách Niệm Nguyệt Sơ, ở tầm tuổi của Liên Mỹ Trúc, say nắng ai đó là chuyện bình thường. Mà giá trị nhan sắc của Cố Thời Kha cao thế, người khác khó lòng không say mê. Cô ở thời điểm đó còn hơn thế rất nhiều.

"Em thích vị tiên sinh đó?"

"Dạ không không!"

Cố Mễ Đình lập tức xua tay phủ nhận. Đó là cậu nhỏ của cô, không thể động vào. Cô không có gan làm mấy chuyện kinh thiên động địa. Cô chỉ tò mò là sao Niệm Nguyệt Sơ có khả năng khiến điều hòa đang lạnh đột ngột bật sang nóng thôi.

"Hình như vị tiên sinh đó có ý với chị!"

"Đừng nói bừa. Chị và anh ta không thể."

Niệm Nguyệt Sơ có phần nôn nóng lên tiếng. Cô không muốn mình bị hiểu lầm, nhất là với người đó, càng không thể để người khác hiểu lầm.

"Chồng cũ" cụm từ gợi lại chuỗi ngày chua chát của đời cô. Cô không muốn phải nhớ lại. Cũng không dám đặt niềm tin xa vời.

"Tại sao ạ?"

Cố Mễ Đình nhìn mũi giày đang vẽ vời nghịch ngợm, hơi ngước về phía Niệm Nguyệt Sơ, nhanh nhảu hỏi.

"Chỉ là không thể thôi. Muộn rồi, mau đi ăn đi không đói đấy."

"Dạ."

Niệm Nguyệt Sơ nhìn bóng lưng Cố Mễ Đình, lặng lẽ cụp mắt. Trên đời này chuyện khó tin nhất là nói người đàn ông đó có ý với cô. 7 năm còn không lay chuyển thì lấy làm sao có thể quay lại yêu?

Niệm Nguyệt Sơ nhìn về khía khoảng không được thu nhỏ trong ô cửa sổ, nhìn chòm hoa trước mặt rồi chạy đến bệnh viện. Khi đến nơi, Lâm Khả Khả đã đợi cô ở dưới đại sảnh. Hai người cùng đi lên.

Lâm Khả Khả không phải đến thăm bệnh lần đầu, ngay khi đặt chân đến Dương Hạ đã tranh thủ ghé qua. Dẫu sao, Hà Lam Thu trong lòng Lâm Khả Khả cũng như người thân, sớm đã coi là người mẹ thứ hai. Bây giờ bà như thế, gặp mặt trực tiếp lần nào cũng đều đau sót.

Mọi chuyện kể ra thì dài, mà còn là lưỡi cưa sắc nhọn trong trái tim Niệm Nguyệt Sơ. Với cô chính là một thứ khiến nỗi đau dội về.

Hồi đó Niệm Nguyệt Sơ chuyển đến Vân Trì, một thành phố khác trước khi chuyển đến Dương Hạ và bi kịch cũng bắt đầu từ đó. Rõ ràng đến Vân Trì để mong nỗi đau khép lại, nào ngờ nỗi đau lại thêm kéo dài.

Lâm Khả Khả nhìn bác gái nằm bình lặng trên giường, bất giác càng thương bạn mình hơn. Lâm Khả Khả nhìn Niệm Nguyệt Sơ đi vất rác trở về, lòng như mớ bòng bong.

Cô biết Niệm Nguyệt Sơ dùng bề ngoài lạc quan vui vẻ để che đậy lớp tàn tích đáng sợ của quá khứ. Mà cô, rõ ràng cảm nhận được nỗi đau bạn mình phải chịu luôn chưa hề nguôi ngoai nhưng lại chẳng biết phải làm sao để kéo ra khỏi sự trầm luân đó.

"Nghĩ gì mà nghệt ra thế?"

"Nguyệt Sơ, bà nhất định phải thực sự vui vẻ! Đừng bắt mình phải cố gắng vui vẻ!"

Lâm Khả Khả nhìn Niệm Nguyệt Sơ, ánh mắt pha trộn nhiều trạng thái cảm xúc, nhưng nhiều nhất vẫn là sự quan tâm, lo lắng.

"Ừ! Tôi nhớ rồi!"

Niệm Nguyệt Sơ khẽ cười. Bàn tay gọt hoa quả hơi dừng rồi lại tiếp tục. Cô nhìn bạn mình trấn an.

Lâm Khả Khả phủ tay lên tay của Hà Lam Thu, nhẹ nhàng trò chuyện.

"Bác, bác sớm khỏe nhé. Bác phải mau tỉnh để nhìn bọn cháu ngày càng tốt đẹp hơn. Bác xem, cháu càng lúc càng xinh đẹp hơn mĩ nhân rồi. Cháu vẫn đang chờ câu khen của bác đấy."

"Đúng vậy. Mẹ phải mau tỉnh để xem Lâm mĩ nhân khuynh đảo giang sơn."

Niệm Nguyệt Sơ nhìn bà đùa, lòng rất mong bà sớm tỉnh lại như ước vọng. Cô thật sự muốn đưa bà đi nhiều nơi, tận hưởng cảnh đẹp cuộc sống, nhìn cô nỗ lực trong công việc, nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực vì bà mà sống tiếp.

"Khuynh đảo thì không dám. Là giang sơn tự đổ trước mặt tôi."

Hai người nhìn nhau cười lớn.

Độ tấu hài và tự luyến của Lâm mĩ nhân ngày càng thăng cấp. Cô nghe xong cũng phải phỉ cười, bái phục cô nàng dám tự tin nói vậy.

Hai người nán lại thêm một lúc mới rời khỏi bệnh viện, trở về nơi làm việc.