Cố Tổng, Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao?

Chương 52: Người đàn ông lạ



Niệm Nguyệt Sơ làm việc tới đêm, sắp tới có hai việc cần chú ý. Một là sắp chuyển sang mùa thu nên cần bắt đầu thay đổi mẫu hàng cho phù hợp với thời tiết. Thứ hai là chuẩn bị có một sự kiện thời trang lớn, nếu đủ tài chính góp mặt một show trình diễn chắc chắn sẽ có lợi hoặc chỉ cần tham gia thôi cũng được.

Niệm Nguyệt Sơ dưới ngòi bút cảm hứng tuôn trào, mải miết vẽ đến quên thời gian. Tới khi cuộc gọi từ Khả Khả vang lên, cô mới lười nhác để ý tới điện thoại, cũng giật mình về thời gian.

Thế mà đã 11 giờ đêm rồi.

Niệm Nguyệt Sơ cầm theo cuốn sổ vẽ, bỏ vào trong túi, lững thững đứng lên thu dọn đồ ra về. Trời đang chuyển mùa nên ban ngày dù nắng thì đêm đến vẫn có chút lạnh. Niệm Nguyệt Sơ khoanh hai tay, đi bộ trên con đường lớn. Bỗng nhiên muốn tận hưởng gió đầu mùa thu, tận hưởng cái thời tiết dịu dàng buồn buồn này.

Niệm Nguyệt Sơ nhìn xung quanh, khi không thấy ai mới nghịch ngợm nhảy lên với chiếc lá trên cành. Nhìn cũng không cao lắm mà Niệm Nguyệt Sơ nhảy tới nhảy lui, mãi không chạm vào được chiếc lá duy nhất trên cành nhỏ đó. Cô không phục, chính là càng không làm được càng hăng, nhảy qua nhảy lại nhiều lại sợ gây tiếng ồn liền quyết tâm lần cuối, lấy đà phi lên.

Có điều, đích đến thì chưa thấy nhưng có thấy một thứ gì đó đen đen, với tốc độ cũng chẳng kém gì lực phi của cô lao tới. Tiếp đó là sự giao thoa giữa hai cá thể xa lạ đập mạnh vào nhau kết thúc bởi một tiếng khậc của xương khớp và tiếng A đầy nhói đau phát ra từ miệng của Niệm Nguyệt Sơ. Đầu choáng váng, một cảm giác thật mát rượi và xây xát da thịt truyền tới từ đá hoa cương khiến người ta có cảm giác rơi vào khoảng đen. Cảm tưởng như não bị chập mạch mất 2 phút sau và sau đó bắt đầu khởi động lại. Niệm Nguyệt Sơ giống như kẻ ngốc đơ mất một lúc mới bắt đầu thấy tiêu cự phía trước. Cô đưa tay lên sờ trán, xưng môt cục bự như cá viên chiên. Niệm Nguyệt Sơ vội vã xuýt xoa không dám động mạnh chỉ nhẹ nhàng chạm chạm.

Niệm Nguyệt Sơ xoa xoa vai, khẽ cử động cả người mới dần dần tỉnh táo hẳn. Niệm Nguyệt Sơ lổm cổm bò dậy, đem đôi mắt tức giận tìm kẻ đã va mình. Hắn ta...Thế mà bất động. Còn tệ hơn cả cô.

Niệm Nguyệt Sơ dùng sức vận động người nhẹ nhàng, cố gắng đi tới gần đó.

Hắn ta không bị sao đó chứ? Có khi nào cố tình để bắt đền cô không? Liệu...Có bị thương nặng không nhỉ? Huhu thật đen đủi! Tự nhiên nằm không cũng dính đạn.

Niệm Nguyệt Sơ đập nhẹ lên người anh ta, vừa gọi vừa lay lay.

"Ê...Anh có bị sao không? Anh gì ơi? Có sao không thế?"

Niệm Nguyệt Sơ không nhận được bất kì phản ứng gì từ anh ta, lo sợ anh ta chết liền hoảng hốt lật người, đưa tay lên mũi kiểm tra hơi thở. Thật may! Vẫn còn sống! Cô sợ anh ta yếu đuối đến mức chỉ va chạm có tí liền ngỏm! Vậy thì cô sẽ gặp rắc rối to!

Niệm Nguyệt Sơ gọi anh ta thêm vài tiếng, nhìn qua anh ta. Thật gầy! Người cao như cái xào, mặt đen nhẻm, tóc tai dài ngoằng bù xù phảng phất che đi gần nửa khuôn mặt. Niệm Nguyệt Sơ đoán có lẽ ngũ quan anh ta cũng không đến mức xấu. Niệm Nguyệt Sơ nghĩ ngợi, sau đó gọi thêm vài lần rồi cố gắng dìu anh ta dậy, đi về hướng nhà mình.

Haiz! Tự nhiên mang thêm một của nợ về! Không biết người tốt hay người xấu. Nhưng cô không thể bỏ mặc anh ta ở ngoài đường. Cô làm vậy nghiệp sẽ quật cô chết.

Niệm Nguyệt Sơ chật vật dìu anh ta, lòng chỉ biết cầu mong anh là người tốt. Số cô đã đủ buồn lắm rồi!

Tuy trông anh ta gầy vậy thôi chứ cũng nặng lắm. Cao hơn cô cả một cái đầu, còn dồn hết trọng lực lên người cô khiến Niệm Nguyệt Sơ trước đi một bước thì giờ một bước như hai bước, chậm rỉ chậm rì như rùa. Thỉnh thoảng cô phải điều chỉnh để anh ta không bị nghiêng đổ xuống đường.

Hết hơi cũng dìu được người về tới nhà, cô cố gắng để anh ta ngả xuống sofa, đi qua đi lại đánh giá một vòng. Bây giờ không thể đưa tới bệnh viện, đành để tới mai. Thôi cứ tạm thời lau mặt cho anh ta, xem có bộ quần áo nam nào không mới được.

Niệm Nguyệt Sơ vừa lau mặt cho người đàn ông lạ vừa lẩm bẩm về anh. Sống mũi anh ta rất cao, ngoại trừ vết xẹo trên mặt kéo dài từ trán qua mắt xuống tới góc cằm và một vết xẹo nhỏ khác bên má còn lại thì quả thật ưu tú.

Niệm Nguyệt Sơ cẩn thận dặn dò anh đợi cô đi tìm đồ dù người trước mặt vẫn bất động. Tìm mãi cũng ra một chiếc hộp. Đây là hộp đựng đồ của bố cô. Dù ông đã mất nhưng cả cô và mẹ đều không lỡ vất đi nên đã cho vào một chiếc hộp coi như thấy vật nhớ người.

Đến khi cô ra, người đàn ông vẫn say sưa ngủ. Cô lấy một tấm chăn mỏng đắp cho anh ta sau đó đi tắm.

Niệm Nguyệt Sơ không yên tâm, thỉnh thoảng vẫn ra kiểm tra xem anh thế nào. Đến khi đồng hồ điểm gần sáng, cơ thể đã thấm mệt, cô mới dọn bàn làm việc, lần nữa đi ra kiểm tra, chỉnh trang dáng nằm cho anh rồi vào trong phòng ngủ.