Cố Tổng, Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao?

Chương 59: Háo sắc!



Niệm Nguyệt Sơ cùng anh ăn cơm trưa sau đó lại tiếp tục làm việc, cô làm việc luôn rất tập trung nên không để mắt tới một đôi mắt sáng như mắt hổ đang trầm luân ngắm nhìn cô. Những quyển sách trên bàn được đặt một bên, dường như người đàn ông không quá hứng thú với những thứ này.

Niệm Nguyệt Sơ với điện thoại để nghe máy, trò chuyện đôi ba câu với Khả Khả xong thì vất sang một bên, tâm trí vẫn luôn đặt trên bản thiết kế.

Mục Tang nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, tiến về phía cô, đứng trước mặt cô, yên lặng không nói gì.

Bóng dáng cao lớn của anh đổ xuống, Niệm Nguyệt Sơ hơi ngẩng đầu, mỉm cười với anh.

"Đọc xong hết rồi sao?"

Mục Tang gật đầu, không có cảm xúc gì với đám tạp chí đó. Anh không hứng thú.

"Thú vị không?"

Niệm Nguyệt Sơ vừa đặt bản thiết kế vừa hoàn thiện sang một bên, một tay lấy một tờ giấy trắng khác, thôi không nhìn anh nữa.

"Vừa nãy là gì vậy?"

Người đàn ông đem ánh mắt tò mò đặt trên đỉnh đầu cô, hiển nhiên quan tâm đến chiếc điện thoại.

Niệm Nguyệt Sơ ngẩng đầu, không hiểu nhìn anh.

"Là cái kia."

Mục Tang chỉ về hướng điện thoại, đôi môi hơi mím tạo thành viền, gương mặt bởi những vết sẹo che mờ đi nhưng không thể nuốt trọn những linh khí của anh. Một người đàn ông có đôi mắt sâu hút hồn, kết hợp với sự ngờ nghệch của anh hiện tại giống như phấn hoa mê hoặc ong.

Niệm Nguyệt Sơ cong môi, cả gương mặt dịu dàng đáng yêu, cầm điện thoại lên khẽ giải thích.

"Là điện thoại, dùng để liên lạc. Anh muốn có hả?"

Niệm Nguyệt Sơ vừa hỏi vừa suy tư. Đúng là cô quên mất một vấn đề nếu như chẳng may anh bị lạc hay gặp chuyện gì thì làm thế nào để liên lạc với cô. Có lẽ phải mua cho người đàn ông này một chiếc đơn giản để anh sử dụng.

Mục Tang lắc đầu, không nói thêm gì, lẳng lặng đi dạo quanh căn phòng, mỗi chỗ cố gắng đứng tầm 3 đến 5 giây để nghiên cứu cho thời gian mau trôi. Anh muốn cô nói chuyện với anh nhưng biết cô đang bận, không thể làm phiền, lòng sinh ra chút buồn bực như đứa trẻ nhỏ bị bỏ rơi.

Mục Tang đi khắp cả căn phòng nhỏ, sau đó lại quay về chỗ cô, đứng gần đó nhìn cô làm việc.

Cánh cửa lần nữa được mở ra, Cố Mễ Đình bước vào, tươi cười tràn đầy sức sống. Nhìn thấy đối tượng mục tiêu, cô đi đến gần, cố ý chọn một khoảng có thể quan sát được nhan sắc đối phương, hai tay chắp đằng sau, hơi nghiêng đầu liếc nhìn.

Way xà, nhan sắc này... Thật trưởng thành! Nói thế nào nhỉ, đôi mắt ấy rõ ràng là điểm nhấn cho toàn bộ gương mặt, dường như làm người ta quên đi cả những vết sẹo xấu xí kia.

Cố Mễ Đình đạt được mục đích muốn xem nhan sắc người đàn ông này, cực kì vui vẻ, miệng càng cong lên.

Cố Mễ Đình tới gần anh, lập tức một sự lạnh lẽo băng giá truyền tới. Người đàn ông lập tức tới gần Niệm Nguyệt Sơ, đứng ở phía sau cô.

Niệm Nguyệt Sơ mỉm cười, nhìn hai người như điểm đầu với điểm cuối của trục bập bênh còn cô là trụ giữ thăng bằng, nhẹ nhàng nói với anh.

"Đừng sợ. Cô ấy chỉ là tò mò thôi. Không có ý xấu đâu."

Cố Mễ Đình bắn một ánh mắt hâm mộ về phía Niệm Nguyệt Sơ, cực kì phấn khích.

"Chị, sao chị biết em vào xem anh ấy vậy?"

Còn phải hỏi sao, có ai lộ liễu như cô nàng này bao giờ? Muốn làm gì, cảm xúc ra sao đều bộc lộ hết. Cô thậm chí còn biết chắc hẳn lại nghe tin gì đó từ Dương Dực nên muốn vào xác minh thử.

"Cái tên Dương Dực này, người ta cũng không đến nỗi nào mà dám miêu tả như thế. Làm em nghe xong còn tưởng xấu ma chê quỷ hờn. Cũng đẹp trai đó chứ, bỏ đi mấy vết sẹo thì chính là cún con nam tính."

Cố Mễ Đình dán chặt mắt trên người Mục Tang, nước dãi kém chút nữa chảy xuống. Cô nàng ghé tới gần, thật thà thì thầm.

"Chị, tân trang nhan sắc cho anh ấy đi. Hết sẹo đảm bảo là mĩ nam luôn. Đàn ông ngốc ngốc kiểu này dễ bảo á chị. Đừng như crush của em, tuyệt vọng lắm. Nhưng mà... Anh ấy...Người yêu chị hả?"

Cố Mễ Đình vừa nói vừa liếc nhìn người đàn ông. Mục Tang tức giận muốn mách Niệm Nguyệt Sơ, coi Cố Mễ Đình như kẻ xấu xa.

Niệm Nguyệt Sơ bất lực trươc sự trung thực thật thà đầy hồn nhiên của Cố Mễ Đình.

"Không phải đâu. Chỉ là người quen thôi."

Cố Mễ Đình ỉu xìu, lập tức lại nhoẻn miệng cười tư vấn.

"Chị, nếu không để ý chỗ này thì hốt luôn đi chị. Nhìn hai người đẹp đôi lắm đó. Rất có cảm giác phú bà bao nuôi."

Niệm Nguyệt Sơ nhìn cô nàng đang nhiệt huyết làm bà mai, cảm giác không thể đập tan suy nghĩ của thiếu nữ, liền lấy công việc ra xua đuổi.

"Em vào đây nói chuyện công việc hay vào đây để làm mối?"

"Cả hai ạ. Hihi, em gửi chị báo cáo của kế hoạch truyền thông tháng trước. Chị xem thử nha. Em ra làm việc tiếp đây ạ."

Cố Mễ Đình cười hề hề, đưa báo cáo xong, lưu luyến nhìn Mục Tang mới rời đi.

Niệm Nguyệt Sơ mệt mỏi lắc đầu.

Mục Tang lắc lắc tay áo cô, sát gần, lên tiếng.

"Mấy người đó...Không thích!". Anh nhìn cô, tiếp tục tố cáo: "Háo sắc!"

Niệm Nguyệt Sơ vì biểu cảm của anh mà phì cười, Cô hơi quay mặt đi, cố nín thở, móng tay bấm vào lòng bàn tay để kìm nén. Cô không thể cười trước sự nghiêm túc của anh được. Cô phải đồng cảm!

Niệm Nguyệt Sơ lòng nghĩ thế nhưng tế bào thần kinh thì không. Cơ miệng của cô vẫn truyền đến những rung chấn nhè nhẹ làm cô nhịn không nổi dù đại não liên tục niệm thần chú không được cười. Hình như càng niệm chú càng muốn cười!

Mục Tang hiển nhiên không hài lòng. Anh giận dỗi hừ một tiếng, bỏ mặc cô ra ghế ngồi. Còn cố tình ngồi quay lưng với cô để cô biết anh đang không vui.

Niệm Nguyệt Sơ điều chỉnh mãi cũng bắt cơ miệng nghe lời, bặm hai môi vào nhau, hít một hơi, điều chỉnh cơ mặt. Cô tiến đến, dùng một ngón tay gõ nhẹ lên vai anh, từ phía sau hỏi.

"Anh giận đó à?"

Mục Tang bơ cô, vẫn tiếp tục lật giở tờ tạp chí.

Giận thật rồi kìa!

"Tôi không cười anh đâu. Chỉ là... Mục Tang ngoan ngoãn chắc không giận tôi đâu ha. Cho tôi xin lỗi nhé chấp nhận nha?"

Mục Tang quay ra nhìn cô, cực kì xị mặt.

"Xấu!"

Mục Tang cực kì tủi thân nhìn cô, ý nói cô với mấy người kia hùa nhau bắt nạt anh. Cái ánh mắt nhìn thôi cũng đủ làm Niệm Nguyệt Sơ mềm lòng, còn làm cô tăng thêm cảm giác tội lỗi.

"Không phải đâu. Tôi không quan tâm anh thì quan tâm ai chứ?"

"Cô... Bênh họ! Cô không thương tôi nữa! Cô không nói chuyện với tôi."

Người đàn ông tủi hờn mấp máy môi, cúi mặt không nhìn cô. Cô nói chuyện với bọn họ nhưng không nói chuyện với anh, để anh chơi một mình, còn cùng với bọn họ cười anh. Tuy anh không hiểu những gì bọn họ nói cho lắm nhưng anh biết mấy người đó không tốt. Đặc biệt là cái người đàn ông ấy, còn ở gần cô, thì thầm với cô. Anh cực kì không thích.

Niệm Nguyệt Sơ vuốt tóc anh, dịu dàng an ủi. Tuy không rõ anh mất trí nhớ đến mức độ nào nhưng bây giờ anh rất giống một đứa nhỏ 8 tuổi rất để ý những người thân bên cạnh còn hay suy diễn linh tinh nữa. Thường ở độ tuổi đó sẽ hay có tính chiếm giữ làm của riêng, đặc biệt với những thứ bản thân để tâm. Chắc hẳn vì bây giờ anh chỉ có cô nên đương nhiên tính chiếm giữ đó dành cho cô phần lớn.

"Không phải đâu. Mục Tang thông minh chắc hiểu mà đúng không? Tôi còn có công việc nên nói chuyện với mọi người là không thể tránh đâu nè. Nếu không sẽ không có tiền để nuôi anh. Anh với tôi cũng rất quan trọng nên đừng nghĩ tôi không để tâm tới anh được không?"

Mục Tang hơi ngước mắt, nghĩ ngợi vài giây mới hỏi lại.

"Thật không?"

"Đương nhiên rồi."

Mục Tang giơ ngoắc tay lên, ý bảo cô hứa với anh những điều vừa nói. Sau khi ngoắc tay xong, anh nhoẻn miệng cười, lập tức trở về trạng thái vui vẻ.