Cố Tổng, Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao?

Chương 65: Chó con đáng yêu!



"Bà tìm cái gì đấy?"

"Tìm chai rượu gạo để đổ một ít vào món sườn bò om rau."

Niệm Nguyệt Sơ đang cúi người tìm kiếm trong ngăn tủ, vừa đáp vừa dảo mắt qua đống đồ bên trong.

"Ê, nhắc đến rượu tôi mới nhớ, tôi mang hai chai rượu mận tới đấy. Rượu này tôi thấy người bán quảng cáo tung trời luôn, để tí đem ra uống luôn cho nóng."

Lâm Khả Khả cực kì khoái trí với công sức tậu hai bình rượu nhỏ của mình, giống như lập được đại công lớn, giọng điệu cũng to hơn.

Niệm Nguyệt Sơ khẽ thở dài. Cô nàng này lần nào rủ uống rượu cũng kéo cô say cùng. Hai con ma mem say quắc cần câu thì mai còn làm ăn được gì chứ. Niệm Nguyệt Sơ còn đang bận tới mức tưởng trời sắp sập xuống, nào dám để bản thân sa đọa. Cô vẫn chưa có cái gan một phút chơi ngu rồi cùng nhau khóc tiếng mán đâu. Vì thế liền nghiêm giọng:

"Không được. Mai bà còn phải đi làm. Bà quên còn có Mục Tang ở đây à?"

"Xời, bạn chó đốm ấy ở đây thì có làm sao? Cùng lắm thì chúng ta trốn trong phòng uống là được. Có phải trẻ con thật đâu. Anh ta chỉ là mất trí nhớ thôi."

"Không được. Bà đừng có mà rủ rê, để lần sau rồi uống. Trẻ con hay không cũng không được dạy hư anh ấy."

"Xì, không dạy hư chó đốm của bà là được chứ gì.", Lâm Khả Khả nhún nhường một bước, trong miệng lẩm bẩm: "Cứ làm như anh ta là cô vợ nhỏ vậy ấy!"

Niệm Nguyệt Sơ bắt trọng điểm không phải câu cuối mà là hai từ "chó đốm". Mục Tang= Chó đốm, chó đốm= Mục Tang. Cái cách gọi này... Sao giống cái kẻng ba chân bị cụt mất một chân thế? Mục Tang của cô là cún con lạnh lùng, không phải chó đốm.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Lâm Khả Khả thấy cô im ắng, hẩy hẩy tay hỏi.

"Đang nghĩ tới cái tên chó đốm bà đặt."

"Ôi chao, tưởng gì. Có gì lạ đâu. Tại tôi thấy giống con chó đốm nhà hàng xóm hồi bé từng cắn tôi thôi. Lúc đầu cũng gai góc lắm, thấy ai cũng chìa răng ra dọa, còn đuổi người ta chạy mất dép. Thế mà từ lúc bị tai nạn cái bỗng nhiên trở nên đổi khác, ngốc ngốc nghệt nghệt như anh ta ấy. Tuy có nhe răng nhưng không hề đáng sợ chút nào. Nhìn anh ta tôi đột nhiên nghĩ đến em chó đốm đó. giống, thật sự rất giống!"

Lâm Khả Khả vô tư kể, không quên cái gì quan trọng phải nhấn mạnh hai lần.

Thế này có được đánh giá là trung thực trong văn tả chó tả mèo không? Mà lạ thay, cô càng nghe càngcảm thấy hợp lí.

Niệm Nguyệt Sơ hít một hơi, bóp nát suy nghĩ xấu xa của mình, tiện thể đè luôn cảm giác tội lỗi như làm điều gì sai trái xuống.

"Ê bà, trào rồi, mau mau mở vung ra."

Lâm Khả Khả vội vàng hô to. Niệm Nguyệt Sơ giật mình, tay quơ phải thành nồi nóng bỏng.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Bà có sao không?"

Lâm Khả Khả lập tức cầm lấy tay cô, lo lắng rối rít hỏi. Mục Tang từ phòng khách chạy vào trong bếp, tới bên Niệm Nguyệt Sơ, cầm tay của cô xem qua. Sau đó anh đưa chỗ bị phồng lên vào trước vòi nước, đợi một chút mới tắt vòi nước đi, bắn cho Lâm Khả Khả một ánh lườm sắc nét mới đưa cô ra ngoài phòng khách.

Anh không nói gì, ra đằng sau rồi rất nhanh trở lại, trên tay cầm một miếng nha đam. Niệm Nguyệt Sơ nhìn anh, cụp mắt ngồi im, chỉ khẽ nói.

"Được rồi, chỉ bị có chút xíu thôi. Hai người làm quá lên rồi."

Anh cẩn thận bôi nhựa nha đam vào chỗ bị bỏng để làm dịu, toàn bộ quá trình đều rất ôn nhu cẩn thận, nhẹ nhàng như nâng niu báu vật.

"Bà đó. Không bao giờ biết quan tâm đến bản thân. Đau một chút thế này không là đau sao mà xuề xòa như thế? Tôi cũng sót chứ."

Lâm Khả Khả đứng một bên vừa lo vừa nhẹ nhàng mắng. Cô nàng nhìn hai người họ, cảm giác mình thật dư thừa. Cái tên ngốc này phải ứng nhanh thật đó.

Niệm Nguyệt Sơ định tự lấy bôi nhưng bị Mục Tang né tránh, không cho cô làm theo ý mình. Lâm Khả Khả đứng bên cạnh quan sát anh, cảm thấy như ông trời tạo cơ hội cho mình nhìn kĩ người đàn ông này.

Mục Tang nhìn Lâm Khả Khả bằng ánh mắt thù địch, lườm cô với vẻ tức giận, hừ một tiếng. Ánh mắt anh sắc bén nhìn chằm chằm đối phương bằng uy lực mình có.

Trước khi tình hình trở nên bất ổn, Niệm Nguyệt Sơ nhanh chóng khuyên nhủ Mục Tang.

"Khả Khả không cố ý đâu, tôi chỉ vô tình bị thôi. Cô ấy là bạn tốt nhất của tôi. Đừng trách cô ấy được không?"

Mục Tang nhìn vào đôi mắt cô, thở mạnh một hơi như kiềm chế, thu hồi lại dáng vẻ xù lông. Tuy không còn dáng vẻ tức giận nhưng sự ghét bỏ vẫn hiện nguyên trên mặt.

"Thấy không, anh ấy giống chó con mà đâu phải chó đốm."

Trong lúc Niệm Nguyệt Sơ lầm bẩm thì đôi mắt bên cạnh đã ngẩn người nhìn cô không chớp mắt. Sắc mặt anh biến đổi, rõ ràng vẫn là sự ngây thơ của trẻ nhỏ mà lại giống như đang rất phiền muộn.

Không phải chứ, nghe được à?

"Chó...Chó... Chó con đáng yêu!"

Niệm Nguyệt Sơ chột dạ lắp bắp nặn ra 4 chữ đầy gian khổ. Khi ấy, ánh mắt lay động kia mới thôi cái dáng vẻ đáng thương kia.