Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi!

Chương 126: Hóa ra em đã không gọi anh tới được nữa rồi (2)



Nỗi đau này cô sẽ không để cho Cố Khiết Thần biết. Anh ruồng bỏ cô một cách vô tình, nếu biết cô sống khổ sở ở nước ngoài như vậy, anh sẽ chỉ chế nhạo cô thêm thôi.

Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc khổ sở vì hồi ức, không đáp mà hỏi lại: “Anh ghét tôi như vậy, tôi kêu cứu, anh sẽ cứu tôi sao?”.

Cô lên tiếng, phía sau lại im lặng.

Hứa Tịnh Nhi cũng chỉ là không muốn trả lời anh nên mới hỏi ngược lại. Cô đã sớm dự liệu được câu trả lời của anh, anh ghét cô, hận cô, sao lại cứu cô được?

Cô cũng không muốn nghe câu trả lời lạnh lùng tàn nhẫn của anh, cộng thêm lúc này đầu óc cô vừa nặng nề, vừa khóc đến mệt, mí mắt không nhấc lên nổi, thế là mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, dường như cô nghe được giọng nói vô cùng trầm thấp của Cố Khiết Thần, có hai từ truyền tới: “Tôi sẽ”.



Ngày hôm sau.

Lúc Hứa Tịnh Nhi tỉnh dậy thì trời đã sáng. Cô trùm chăn ngủ một buổi tối, ra mồ hôi toàn thân. Khi mở mắt ra, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi một chút, cơn sốt đã lùi lại.

Cô vô thức nhìn ra phía sau, nửa bên kia giường trống không. Nếu không phải nhìn thấy ga giường nhăn nhúm, cô đã nghi ngờ có phải mọi thứ tối hôm qua chỉ là mơ hay không.

Hộ lý đi vào, thấy cô sững sờ nhìn nửa bên kia giường thì cười nói: “Cố tổng đã đi từ sáng sớm, có lẽ chiều tối mới có thể đến lại”.

Hứa Tịnh Nhi không hề lưu luyến thu hồi ánh mắt. Cô không mong chờ Cố Khiết Thần đến, cô càng hi vọng anh sẽ không đến.

Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, vào phòng tắm lau qua cơ thể, thay một bộ quần áo bệnh nhân mới. Cô rửa mặt một hồi, sau khi ra ngoài thì uống hết bát cháo mà y tá chuẩn bị sẵn cho cô.

Cho dù nhạt miệng, cô cũng phải ăn cái cần ăn, uống cái cần uống, sớm khỏi bệnh mới có thể tiếp tục kiếm tiền.

Ở cửa phòng bệnh lại vang lên tiếng gõ cửa, hộ lý tưởng là y tá đến tiêm cho Hứa Tịnh Nhi bèn đi qua mở cửa. Giây lát sau, cô ấy kinh ngạc kêu lên: “Các… các người là ai?”.

Hứa Tịnh Nhi bị tiếng kêu của cô ấy làm chú ý, chợt thấy hộ lý bị một người đàn ông cao to đẩy ra. Ngay sau đó, một đám đàn ông cao lớn tràn vào phòng, gương mặt vô cùng dữ tợn.

Hứa Tịnh Nhi nhận ra đám người này, bọn họ đều là đàn em của Bàng Hải.

Quả nhiên, Bàng Hải là người cuối cùng đi vào, vết sẹo trên mặt vẫn đáng sợ như vậy, từng bước đi về phía cô.

Hứa Tịnh Nhi ngồi thẳng dậy, ánh mắt đề phòng, khóe mắt đã liếc tới điện thoại đặt ở tủ đầu giường, chuẩn bị sẵn sàng nhào tới lấy điện thoại báo cảnh sát.

Hộ lý cũng yếu ớt nói: “Các người muốn làm gì? Đây là bệnh viện, không được làm bậy!”.

Bàng Hải đứng ở bên giường, tầm nhìn dừng trên người Hứa Tịnh Nhi mười mấy giây. Sau đó, hắn mới mở đôi môi vẫn luôn mím chặt ra, nhưng không phải nói với Hứa Tịnh Nhi, mà là ra lệnh cho đám đàn em xếp thành một hàng ở sau lưng hắn: “Xin lỗi!”.

Lúc này, Hứa Tịnh Nhi mới nhìn thấy Bàng Hải bị gãy mất hai chiếc răng cửa, có chút kinh ngạc, sau đó lại nghe tiếng hô đinh tai nhức óc của đám đàn em: “Xin lỗi cô Hứa Tịnh Nhi!”.

“…”.

Bàng Hải lại hỏi: “Vòng hoa đâu?”.

Một nhóm đàn em đi ra ngoài, sau đó lại quay vào, mỗi người xách một vòng hoa thật lớn, hai tấm banner viết: Chúc cô Hứa Tịnh Nhi sớm ngày khỏi bệnh!

Hứa Tịnh Nhi sửng sốt, Bàng Hải không phải đến tìm cô tính sổ, mà là đến xin lỗi cô sao?

Nhưng… mang theo nhiều vòng hoa như thế đến xin lỗi là nghiêm túc đấy à? Ai không biết còn tưởng rằng cô chết rồi ấy chứ…

Bàng Hải lại nhìn về phía cô: “Nếu cô cảm thấy mấy thứ này vẫn không thể bù đắp cho sự tổn thương mà tôi gây ra cho cô, tôi có thể nói với cô một chuyện, xem như bày tỏ sự áy náy của tôi”.

Hắn đi tới trước, nói nhỏ một câu bên tai Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt cô bỗng trở nên đăm chiêu.