Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi!

Chương 128: Chỉ có một đáp án (2)



Khiết Thần không lập tức xuống xe mà dựa vào tay lái. Anh ngẩng đầu, nhìn chăm chăm về phía cổng bệnh viện. Đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên tâm trạng giằng xé.

Giữ lại hay là đẩy ra xa…Một câu nói thôi mà cứ văng vẳng vang lên bên tai anh.

Khoảng nửa phút sau anh nhìn xuống, nhếch miệng cười tự chế nhạo mình.

Câu hỏi này, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một đáp án mà thôi. Căn bản không có sự lựa chọn.



Lúc Khiết Thần bước vào phòng bệnh, nhìn thầy cả một hàng những bó hoa xếp dài thì đứng hình mất nửa giây. Nếu như không phải nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi vẫn còn ngồi trên giường thì anh còn tưởng rằng mình đã đi nhầm phòng.

Người hộ lý ôm máy laptop từ ngoài bước vào, nhìn thấy anh bèn cung kính nói: “Cố tổng, anh tới rồi”.

Khiết Thần hất cằm về phía những bó hoa: “Chuyện gì vậy?”

Người hộ lý vội vàng kể lại chuyện lúc sáng. Giọng nói của cô gái còn run run. Nếu mà đám đàn ông đó tới gây sự thì cô và Hứa Tịnh Nhi đã thảm rồi.

Khiết Thần không hề tỏ ra ngạc nhiên. Thần sắc anh vô cùng bình tĩnh. Anh thản nhiên gật đầu ra hiệu là đã hiểu.

Đương nhiên Hứa Tịnh Nhi cũng đã nhìn thấy Khiết Thần. Dù cô không muốn gặp anh nhưng cũng không thể ngăn cản anh tới được. Điều duy nhất cô có thể làm đó là nhìn mà như không thấy.

Lúc Khiết Thần liếc nhìn cô, cô bèn nhìn xuống. Cô nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang đặt trên chăn của mình.

Anh không nói. Tịnh Nhi cũng im lặng. Bầu không khí trong căn phòng bệnh như đặc quánh lại. Người hộ lý nhạy cảm phát giác ra điều gì đó sai sai, rồi lại thấy vẻ mặt vốn điềm đạm của Khiết Thần tối sầm xuống, thế là cô gái khẽ ho một tiếng và nhắc nhở Hứa Tịnh Nhi: “Cô Hứa, Cố tổng đến rồi”.

Hứa Tịnh Nhi giả vờ như không nghe thấy. Cô ngẩng đầu, chỉ nhìn về phía người hộ lý và lên tiếng: “Có thể đưa laptop cho tôi không?”

Người hộ lý ái ngại liếc nhìn Khiết Thần. Thấy anh bước tới bên sô pha ngồi xuống thì cô thầm thở dài. Lúc này cô gái mới bước tới, đưa laptop cho Hứa Tịnh Nhi.

Sau đó cô gái lại nói: “Vậy tôi đi ra ngoài chuẩn bị cơm tối đây”.

Người hộ lý như được bôi nhớt vào chân, chuồn ra ngoài nhanh hơn cắt. Phòng bệnh bỗng chốc trở nên im lặng đến kỳ lạ.

Nhưng đối với Hứa Tịnh Nhi mà nói, càng yên lặng càng tốt. Cô không muốn cãi nhau với Khiết Thần. Càng không muốn nghe những lời chế nhạo của anh. Dù sao thì Khiết Thần tới với cô cũng chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ ông nội giao phó. Vậy thì chắc anh cũng chẳng buồn nói chuyện với cô.

Thôi thì cứ im lặng, cả thế giới lại được bình an.

Hứa Tịnh Nhi ngồi dậy, đặt laptop lên đùi. Cô mở máy, đăng nhập vào email. Bên trong có một bước thư chưa đọc. Cô mở ra. Là thư hỏi thăm của cấp trên.

Cô mỉm cười ấm áp, sau đó gõ chữ hồi đáp lại: Cảm ơn sự quan tâm của anh. Tôi đã đỡ nhiều rồi. Còn nữa, hoa hồng anh tặng đẹp lắm, tôi rất thích.

Tay cô khẽ dừng lại, cô liếc nhìn số hoa bên cạnh và lại gõ tiếp: “Chuyện lần này của Bàng Hải đã khiến anh phải vất vả xử lý rồi. Có thể khiến hắn xin lỗi, chắc chắn không dễ dàng chút nào. Anh đúng là một cấp trên tuyệt vời. Tôi rất vui có thể trở thành nhân viên của anh! Sau này tôi nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa!”

Hứa Tịnh Nhi không gửi ngay. Cô vẫn đang nghĩ làm thế nào để biểu đạt sự cảm kích của mình. Cô bỗng cảm thấy hơi khát bèn đưa tay ra bên đầu giường định lấy cốc nước. Thế nhưng tay cô không đủ dài, với mấy lần mà không được.

Một giây sau, một bàn tay khác đã cầm cốc nước lên nhét vào tay cô trong dáng vẻ không được dịu dàng cho lắm. Hứa Tịnh Nhi giật mình, vô thức ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nhưng vô cảm của Khiết Thần.

Không biết từ khi nào mà anh đã đi tới cạnh cô. Lúc này anh không hề nhìn cô mà nhìn vào màn hình. Khuôn mặt anh bỗng xám xịt.