Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 24-2: Thích nhưng không hợp (2)



Thiền Ngật lái xe chạy vào hãng xe, ông chủ lập tức đi ra đón anh, đối phương đã quen với việc Thiền Ngật thích sửa thêm chỗ này chỗ kia sau mỗi lần chạy.

Dù sao thì người chơi xe không ít, nhưng chơi xe không chỉ vì chơi giống như Thiền Ngật thì lại rất ít.

Mà những người đưa xe đến hãng để độ thêm đều có nhu cầu khác nhau, nhưng điểm chung nhất đều không nằm ngoài "nhanh hơn" và "ngầu hơn".

Đối với người theo đuổi tốc độ, hầu như nếu có thể dùng acrylic thay thế đều sẽ chọn loại vật liệu này để thay thế, hơn nữa yêu cầu vỏ xe cũng phải hoành tráng và gầm xe thấp, mà những điều này ông chủ hãng xe đều nắm được.

Nhưng Thiền Ngật lại không giống thế, ông ta còn nhớ năm đó vị khách này lần đầu tiên lái chiếc Jaguar này đến, câu đầu tiên đã nhấn mạnh rằng an toàn là trên hết, những yếu tố khác tùy ông ta quyết định.

Lúc này chủ hãng xe đang vừa cười vừa hàn huyên với anh mấy câu, sau đó Thiền Ngật liền rời đi.

Chiếc suv màu đen của Thiền Ngật đang đỗ ở bên cạnh, anh lái xe về đến nhà mà toàn thân vẫn cảm thấy rất hưng phấn, anh vừa thay đồ bảo hộ vừa lấy một lon soda và rót ra một nửa, đúng lúc điện thoại đặt bên cạnh rung lên.

Lợi Kiệt: Hôm nay về sớm thế?

Thiền Ngật: Hôm nay có hẹn tăng hai.

Lợi Kiệt: Được rồi, vậy lần sau gặp lại, lần sau có thể gọi chiếc Ducati hôm nay cũng được.

Lợi Kiệt: À đúng rồi, hôm nay lái chiếc Ducati đua với anh là một cô nhóc đấy, anh có biết không?

Thiền Ngật: Có thấy rồi.

Lợi Kiệt: Tính cách cũng rất thú vị, vốn dĩ tôi còn định gán ghép cho người đàn ông FA bẩm sinh như anh, nhưng anh đoán xem người ta nói gì?

Thiền Ngật lúc này bỗng câu môi nở một nụ cười nhẹ, toàn thân toát ra vẻ thoải mái sau khi vận động hết sức.

Anh dùng một tay tùy tiện gõ lên màn hình điện thoại: Nói sao?

Lợi Kiệt: Người ta không thèm suy nghĩ mà lập tức từ chối.

Thiền Ngật hơi nhíu mày.

Lợi Kiệt: Cô nhóc đó nói đã có mục tiêu rồi đang chuẩn bị xuống tay cơ. Anh chắc là già quá rồi nên câu không nổi mấy em gái trẻ trung xinh đẹp nữa, haha.

Thiền Ngật bật cười, uống hết lon soda rồi vứt vỏ vào thùng rác.

Thiền Ngật: Thật đáng tiếc cho cô ấy.

*

Lúc Thiền Ngật thay xong quần áo rồi chạy đến Tân Trị, kim giờ vừa lúc chạm đến số mười, đoán chắc Ngụy Dịch và Thôi Vĩ Thành đã uống được một vòng rồi.

Thôi Vĩ Thành lúc trước là một trinh sát trên mặt đất, hiện giờ đã được điều đến bộ chỉ huy. Năm đó Thôi Vĩ Thành và Thiền Ngật hợp tác trong một đợt diễn tập thử, quan hệ bạn bè của họ cũng kéo dài cùng với năm tháng.

Còn Ngụy Dịch lại là người bị gọi là kẻ đào ngũ trong ba người. Bởi vì năm đó bọn họ đã hẹn nhau cùng đi báo danh không quân, nhưng Ngụy Dịch bị người nhà nhốt lại ngăn cản, nên chuyện này mỗi khi nhắc lại đều khiền anh ta cảm thấy vô cùng mất mặt. Sau đó, Ngụy Dịch liền đi theo ngành kinh tế, còn hai người bạn lại tòng quân, mỗi lần xem ti vi hoặc đọc báo nhìn thấy tin tức có liên quan anh ta đều có chút cảm khái. Hầu hết tin tức đều chỉ phản ánh được mặt ngoài, còn những khổ cực sau những vinh quang đó người ngoài chỉ biết được vài phần, còn anh ta lại rõ đến tám chín phần. Cho nên trong lòng Ngụy Dịch luôn rất khâm phục hai người bạn của mình, dù Thiền Ngật ngày thường có lạnh lùng kiêu ngạo đến mức nào, anh ta vẫn cứ khâm phục.

Còn Thôi Vĩ Thành cuối năm nay sẽ kết hôn nên hôm nay bọn họ xem như tụ tập để cùng anh ta tạm biệt độc thân sớm.

Vì vậy Thiền Ngật hôm nay cũng không uống trà mà lại gọi một ly vodka. Anh không nghiện rượu, mỗi lần uống rượu đơn giản chỉ là xem tâm trạng, anh cũng không yêu cầu nhiều giống như Ngụy Dịch, cũng không yêu thích một loại rượu nào cụ thể, anh chỉ đơn giản cho rằng vodka là loại rượu cơ bản được dùng để pha chế cocktail nên nó chắc chắn là rượu tốt. Loại rượu này uống vào không ngọt không đắng cũng không the, nhưng mùi hương lại rất nồng và kèm thêm chút kích thích nóng bỏng.

Lúc này ba người khẽ chạm cốc và nhìn nhau cười, sau đó yên tĩnh uống rượu, tình bạn chân chính của họ giờ đây đã vượt qua cả mấy cái xưng hô huynh đệ vẻ ngoài. Hơn nữa, mỗi lần tụ họp cùng nhau cũng không dễ dàng, nên mấy người chuyện trò vô cùng tùy ý, chỉ cần không liên quan đến mấy vấn đề cơ mật thì đều có thể cùng hàn huyên.

Bạn gái của Thôi Vĩ Thành là lớp trưởng lớp tiểu học của cậu ta, hồi nhỏ cũng chưa hiểu cái gì là mập mờ ái muội, chỉ là mỗi ngày bị đối phương chống eo hét giục nộp bài tập mà đau đầu, trùng hợp mấy năm trước hai người có duyên gặp lại, nên tình yêu lập tức bùng cháy.

Lúc này cả anh ta và Thiền Ngật đều không chịu nổi cách hình dung của Ngụy Dịch, nên anh ta lập tức phản bác: "Đừng có nói đến tình yêu bùng cháy gì đó nữa, mau nói chuyện của cậu ấy."

Ngụy Dịch lập tức bày ra dáng vẻ kiêu ngạo đáng ghét ra đáp trả: "Tôi thì có chuyện gì chứ, chỉ là kỳ tài trên thương trường, là ánh sáng của ngành hàng không dân dụng trong tương lai, nên người đợi để liên hôn với tôi nhiều lắm. Không bằng cậu đi quan tâm lão xử nam của chúng ta thì hơn đấy."

Thiền Ngật đang cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, nghe thấy anh ta nói vậy lại khẽ nhướng mày.

Thôi Vĩ Thành không giống Ngụy Dịch, anh ta chạm cốc với Thiền Ngật rồi nghiêm túc hỏi: "Vẫn không thích ai à?"

Thiền Ngật nhếch môi mỉm cười rồi đáp: "Không thích hợp."

Thôi Vĩ Thành là một trinh sát, nên vừa nghe thấy thế đã nắm bắt được trọng điểm: "Tức là có thích nhưng không hợp à?"

Ngụy Dịch lập tức thốt ra một câu chửi tục rồi hỏi liên miệng hỏi tiếp: "Thật hay giả đấy? Trái tim chết khô hơn ba mươi năm của cậu rốt cuộc nở hoa rồi à?"

Thiền Ngật không trực tiếp trả lời, anh nhìn về phía Thôi Vĩ Thành rồi nâng cốc mỉm cười, đối phương cũng chạm cốc với anh và không hỏi tiếp.

Lần tụ họp này mãi đến mười hai giờ đêm mới kết thúc, ba người chỉ có Ngụy Dịch lái xe đến, anh ta gọi người lái thay nhưng trong lúc chờ đợi lại tiếp tục ngồi xuống uống tiếp.

Còn Thôi Vĩ Thành cụng tay tạm biệt anh ta xong, liền đi cùng Thiền Ngật bước ra khỏi quán rượu.

Trước cửa quán rượu có mấy chiếc xe đợi sẵn, trước khi tạm biệt Thiền Ngật còn gửi lời chúc phúc đến anh ta (*): "Chúc hạnh phúc, quà tôi gửi sau nhé."

Thôi Vĩ Thành cũng cười đáp: "Cậu cũng nhanh tay lên, giữa người với người, chỉ có thích hoặc không thích thôi chứ không có cái gì là hợp với không hợp đâu. Cũng giống như khi có nhiệm vụ, không có cái gì gọi là được hay không, chỉ có thể là được thôi." Nói xong anh ta vỗ vai Thiền Ngật rồi nói tạm biệt, "Người anh em, tạm biệt nhé."

Vì giữa Thôi Vĩ Thành (**) và Thiền Ngật còn là tình đồng chí đã qua tôi luyện, nên lúc này hai người chẳng cần nói rõ nhưng trong lòng đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

Thiền Ngật mỉm cười: "Lần sau gặp."

*

Nhan An về đến nhà, sau khi tắm xong, nằm trên giường lăn vài vòng mà vẫn không ngủ được, cô nghĩ lại chắc là vì câu nói hôm nay của Lợi Kiệt.

- - "Vậy cô cố lên nhé."

- - "Thế đã nghĩ ra xuống tay thế nào chưa?"

Đáp án chính là được, nhưng chưa nghĩ ra.

Cô lại trở người, nằm ngửa thoải mái trên giường, đầu gối lên hai tay, chân duỗi thẳng ra và nghĩ về người đàn ông đó.

Nhan An bình thường cũng chưa bao giờ theo đuổi ai, chứ đừng nói đến việc theo đuổi như thế nào, cô sống hơn hai mươi mấy năm đến tay cũng chưa nắm bao giờ, kinh nghiệm duy nhất chính là lên giường với người đàn ông tên Thiền Ngật đó mà thôi.

Nhan An gõ lên màn hình điện thoại và gọi quân sư thường trực của cô dậy.

Nhan An: Tớ chính thức bắt đầu theo đuổi đàn ông, cầu chi viện nè.

Đối phương nhanh chóng trả lời.

Mạn: Không phải cậu đã theo đuổi rất lâu rồi à? Thế cậu định làm thế nào nữa? Định hô khẩu hiệu à?

Nhan An: Không giống nhau, trước đây chỉ là thăm dò thôi, bây giờ mới chính thức nè.

Mạn: Cậu mà làm thật thì tớ lại không dám dạy cậu đâu.

Mạn: Cậu cũng biết đoạn lịch sử cẩu huyết duy nhất của tớ, thất bại đến mức cẩu huyết đổ đầy đầu còn gì.

Nhan An lập tức ngậm chặt miệng, cô cũng không dám khiến quân sư tổ tông nhớ lại tên tra nam đó đâu.

Hồi đó hai người ở trong quán bar, Á Mạn kể lại với cô, còn tức đến nỗi đập vỡ một cái ly thủy tinh ngay tại đó, vẻ mặt đằng đằng sát khí đó đến mấy người đàn ông ngồi bàn kế bên cũng bị dọa đến mức lập tức đứng dậy lùi sau mấy bước.

Á Mạn lại cho cô một gợi ý khác: Theo đuổi đàn ông thì cậu đi hỏi ý kiến của đàn ông thử xem.

Đàn ông hả?

Nhan An lập tức lắc đầu, trong danh bạ của cô chỉ có mỗi Châu Miễn là có thể thoái mái tâm sự thôi, nhưng tên này nói chuyện cũng không để ý gì cả, cũng chẳng được câu nào đáng tin. Cô nghĩ kỹ lại, sau đó cô mở phần mềm Mật Hữu cũng không đáng tin ra để tìm chi viện bên ngoài.

Người có hình avatar là chú chó trong danh bạ hình như vẫn luôn offline, lần trước nói là có rảnh thì nói chuyện sau nhưng không có đoạn sau nữa. Nhan An cảm thấy người tên Hống này chắc không quan tâm đến kết bạn hoặc hẹn hò, thực tế có thể là một kẻ trong ngoài bất nhất.

Lúc này Nhan An thử chọc đối phương.

Ngộ Năng: Hôm nay bạn có rảnh không? Có muốn tám chuyện chút không?

Mà bên này, Thiền Ngật ngồi trên dãy ghế sau của xe taxi và mở điện thoại lên, anh nhướng mày mang theo vài phần ngạc nhiên.

Anh nhìn lại thời gian, cái người tên Ngộ Năng này dường như mỗi lần tầm nửa đêm đều rất rảnh rỗi.

Đối với cái phần mềm kết bạn trên mạng này, Thiền Ngật trước giờ không gỡ ra nhưng cũng không hứng thú gì với nó. Anh cũng không thích cách kết bạn kiểu này, anh kết bạn chỉ muốn thật lòng, còn mấy cái phần mềm này toàn là bạn ảo, mà anh không có nhu cầu tìm kiếm một người bạn ảo, vì dù sao người với người đối diện nhau còn cách hai tầng da, chứ đừng nói bạn ảo còn cách nhau cả một đường dây mạng vô tận.

Nhưng nghĩ lại, anh lại cảm thấy cái người kiên trì năm lần bảy lượt tìm anh này chắc là có chút ngốc. Hoặc là tính cách quá đơn giản, không hiểu thế nào là buông bỏ, chỉ biết tiếp tục làm phiền anh, nếu đổi sang người khác có lẽ đã đã bắt chuyện được rồi.

Anh gõ mấy chữ vào thanh tin nhắn.

Hống: Muốn nói chuyện gì?

Nhan An nhướng mày, ánh mắt cô lập tức toát ra một chút kích động trong ánh sáng do màn hình điện thoại phản chiếu ra.

Ngộ Năng: Tôi đang muốn theo đuổi một người đàn ông, nhưng không có kinh nghiệm, bạn có kinh nghiệm gì không?

Hống: Không có thứ kinh nghiệm mà bạn muốn.

Ngộ Năng: Vậy bạn đã được người ta theo đuổi bao giờ chưa?

Hống: Không được xem là một ví dụ thành công.

Ngộ Năng: Ơ vậy hả, được rồi, bắt tay cái nào.

Ngộ Năng: Hóa ra bạn cũng là một tên cẩu độc thân bẩm sinh haha!

Hống: Không giống nhau.

Ngộ Năng: Có gì không giống nhau chứ?

Hống: Tôi có không ít kinh nghiệm được theo đuổi, chỉ là không có ví dụ thành công thôi, bạn thì sao?

Ý là tôi không yêu đương chỉ là vì tôi không tiếp nhận người ta thôi.

Bạn thì sao?

Nhan An hừ một tiếng.

Ngộ Năng: Nếu nói như bạn thì tôi còn lợi hại hơn bạn cơ.

Ngộ Năng: Tôi và người đàn ông tôi muốn theo đuổi, lần đầu tiên gặp nhau đã lên giường rồi nhé.

Nhan An lúc nghiêm túc thì sẽ khống chế tốt sự nghiêm túc của mình, nhưng lúc không nghiêm túc thì thường nói chuyện một cách vô cùng tùy tiện.

Dù trước giờ kết bạn đều là bạn bè thật bên ngoài, nhưng trên mạng cô cũng không bao giờ lừa người ta.

Thiền Ngật dựa lưng vào ghế sau nhìn tin nhắn mang tính khoe mẽ của cái người tên Ngộ Năng này, sau đó anh khẽ mỉm cười, đúng là một cô gái thẳng thắn, tính cách chắc cũng rất đề cao cảm xúc của bản thân, theo kiểu tôi vui vẻ - tôi thích - tôi muốn - tôi thích gì thì tôi sẽ làm nấy.

Rất giống cô nhóc kia.

Hống: Miêu tả người đàn ông bạn muốn theo đuổi đi.

Hống: Tôi sẽ giúp bạn một tay.

(Na chú thích:(*) và (**): Ở đây tác giả ghi Lôi Chí Thừa (đồng nghiệp của Thiền Ngật ở Bắc Hàng), nhưng trong hoàn cảnh này nhân vật đúng phải là Thôi Vĩ Thành nên mình tự sửa thành Thôi Vĩ Thành ạ)