Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 25-2: Anh ấy biết bay đấy (2)



Hai nữ phi công Bắc Hàng đã vượt qua sát hạch, chính thức trở thành FR, và sắp tới hai người sẽ chính thức tham gia tổ bay, chứ không ai bị sa thải. Tin tức này vừa tung ra, lập tức gây nên một làn sóng nhỏ trong đám người đang ở bên ngoài ngọa sơn xem hổ đấu, nhưng mọi người cũng chỉ thảo luận mấy câu thôi rồi nhanh chóng tản đi hết.

Vì dù sao những khuôn mặt vui vẻ thân thiện trong công việc đều chỉ giới hạn ở vẻ ngoài, nên đối với những việc không liên quan đến bản thân, người ta có gặp phải cũng chỉ là vui vẻ hóng chuyện mà thôi, chỉ đang tiếc lần này lại chả còn chuyện gì để hóng nữa.

Lúc này, một nhóm phi công mới lại tiếp tục tụ lại một chỗ, bà chủ căn-tin lần này tự tay bê cho bọn họ cả một thùng đầy cà phê.

Bà chủ: "Mời các vị cơ trưởng tương lai uống cà phê nào."

Cả nhóm mỉm cười cảm ơn bà chủ, trên khuôn mặt mỗi người đều mang vẻ thanh xuân nồng nhiệt của tuổi trẻ, đến người lúc nào cũng duy trì hình tượng cao ngạo lạnh lùng như Vương Ly An lần này cũng nhếch môi cười nhẹ, vô cùng tự tin mang theo vẻ kiêu ngạo và bá khí.

Trang Đống Lương đang hỏi Nhan An uống gì, cô liền trả lời cái gì cũng được, dù sao đối với cà phê cô cũng không có gì kén chọn, ngọt hay đắng đều được.

Vương Ly An đúng lúc này lại nói: "Cô ấy thích latte."

Lời vừa dứt hai người đều ngước lên nhìn nhau, ánh mắt trực tiếp chạm vào ánh mắt đối phương.

Vương Ly An nhẹ nhàng nhướng mày, mang theo thái độ không thèm che giấu, giống như một người vừa là địch vừa là bạn trên chiến trường, đang sát vai đứng cùng một chỗ với Nhan An.

Nhan An nghe thấy thế cũng gật đầu thừa nhận: "Thực ra latte cũng chỉ nhiều hơn americano một ly sữa thôi, về bản chất thì đều giống nhau cả." Sau đó cô còn chọn một ly americano đưa cho đối phương và nói thêm, "Đợi cô uống ngán americano rồi cũng có thể nếm thử latte xem."

Vương Ly An nhận lấy cốc cà phê Nhan An đưa và đáp lời: "Tạm thời tôi không có hứng thú này."

Trang Đống Lương chọn một ly cappuccino đường đen rồi ghét bỏ chen lời: "Cà phê không ngọt thì thà uống thuốc bắc còn hơn, thuốc bắc ít nhất thanh nhiệt, cô đúng là không hiểu thưởng thức."

Một nam phi công khác trong bàn lập tức vỗ vai cậu ta cảm thán: "Vậy cậu đừng có uống nữa, không thì có thể chọn ngậm miệng lại."

*

Hai ngày trước khi xuất phát Nhan An đã gọi điện cho lão Lương nhà mình, trong điện thoại cô kể với bà Lương rằng một tháng tiếp theo cô sẽ đến Nam Diên công tác.

Bà Lương nghe thấy thế cũng chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng như bình thường.

Dù sao từ trước đến nay bà đều không can thiệp vào cuộc sống của Nhan An, lúc trước Nhan An đòi học ngành phi công, bà Lương cũng chỉ hỏi cô tại sao muốn làm phi công?

Còn Nhan An cũng đã dưỡng thành thói quen thỉnh thoảng sẽ gọi về cho bà Lương báo cáo về cuộc sống của bản thân ở bên ngoài.

Có lúc chẳng có việc gì, chỉ đơn thuần là để làm nũng chọc bà Lương vài câu.

Có lúc cô lại kể hết toàn bộ việc lớn nhỏ, và những điều tuyệt vời trong cuộc sống cho bà nghe.

Lúc này bà Lương hỏi cô: "Bao giờ con xuất phát?"

Nhan An: "Ngày kia sẽ bay ạ."

Bà Lương: "Con đi một mình à?"

Nhan An: "Không phải ạ, con đi cùng cơ trưởng hướng dẫn con, cả tháng này con sẽ bay cùng tổ với anh ấy ạ."

Nhan An còn khoe khoang thêm trước mặt lão Lương mình: "Cơ trưởng hướng dẫn của con giỏi lắm, anh ấy là tinh anh số một số hai trong ngành hàng không dân dụng, lời nói lúc nào cũng mang theo triết lý, đứng một chỗ cũng sẽ phát sáng được."

Nhan An kể thêm về những chuyện trong kỳ huấn luyện của phi công mới, cũng nói tới cuộc sát hạch tập trung ở Nam Hải, mọi vui vẻ khổ sở đều nói hết.

Lúc nói chuyện vẻ mặt của Nhan An vô cùng phong phú, giọng điệu cũng rất phong phú, có thanh có điệu, vô cùng hoạt bát, khiến người nghe dường như có thể thông qua những lời kể của cô mà vẽ ra hình ảnh trong đầu mình, và tham dự vào cuộc sống của đối phương.

Sau một hồi rông dài, lúc này Nhan An nói đến mức khát khô, cô lập tức đi rót một cốc nước.

Bà Lương ở đầu kia điện thoại lại lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Hai người nói hết hơn một tiếng đồng hồ, trong cả tiếng đồng hồ này, Nhan An dường như không rời miệng khỏi cơ trưởng hướng dẫn của cô, có lúc thì khen đối phương lên tận trời, có lúc lại nghiến răng nghiến lợi trách đối phương lúc hung dữ thì không phải là người.

Nhan An uống một ngụm nước lớn, điện thoại truyền đến tiếng cô uống nước ừng ực từng tiếng, bà Lương bật cười và nói: "Nghe con nói cả buổi trời thế rốt cuộc cơ trưởng hướng dẫn của con là người tốt hay người xấu vậy?"

Nhan An: "Tốt ạ, cực kỳ tốt luôn ấy mẹ, dù sao thì nghiêm khắc mới dạy dỗ ra trò tốt ạ."

Hai người lại tùy tiện hàn huyên thêm vài câu, Nhan An mới hỏi đến Happy có phải vẫn còn là chó độc thân hay không, sau đó cô lại hỏi đến Châu An có chỗ nào náo nhiệt một chút không.

Chủ đề này vừa chấm dứt, bà Lương mới hỏi lại Nhan An: "Lần trước hỏi con lúc học đại học có gặp được ai thích hợp không, bây giờ con đã gặp được chưa?"

Lúc này Nhan An đang nghiêng đầu kẹp điện thoại vào tai còn tay cô đang bận gọt táo, nghe thấy bà Lương hỏi vậy, động tác của cô chợt sững lại, giọng nói cũng sững lại, lát sau Nhan An lại đột nhiên bật cười, giọng nói còn mang theo sự vui vẻ hoạt bát: "Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, con vừa lúc gặp được ạ."

Bà Lương cũng không cảm thấy kinh ngạc, bà cũng không hỏi thêm mà chỉ nhẹ nhàng dặn dò: "Vậy thì tốt, vậy con phải trân trọng tình cảm đó."

Nhan An: "Phản ứng của mẹ sao bình thản thế ạ? Mẹ không tò mò ạ?"

Bà Lương: "Có gì đâu mà tò mò, đợi con hẹn hò đủ lâu thì đưa người về ăn bữa cơm là được."

Nhan An: "Mẹ nghĩ xa quá rồi ạ, cách mạng còn chưa thành công đâu mẹ."

Bà Lương: "Vội cũng không được, cứ từ từ mới có thể bền lâu, con cứ giữ cho trái tim mình luôn bình thản là được rồi."

Cuộc điện thoại chấm dứt chưa bao lâu Nhan An đã đói đến mức ngực đều dán sát lưng, nhưng vì phải chuẩn bị đi Nam Diên nên đồ ăn trong nhà cô đã giải quyết sạch sẽ, lúc này cô liền tùy tiện thay một bộ quần áo rồi xuống lầu tìm nơi ăn cơm.

Chỗ Nhan An ở là một khu chung cư cũ, bước ra tiểu khu lập tức tiếp xúc với phố xá đông đúc náo nhiệt, lúc này vừa qua bảy giờ tối, trên đường đều là mùi thơm của đồ ăn, không biết là nhà nào còn đang mở ti vi rất to, khiến hoàn cảnh xung quanh toát lên vẻ bình đạm của cuộc sống nhân gian.

Nhan An ra khỏi tiểu khu tìm chỗ ăn cơm, cô vừa đi vừa ôm lấy điện thoại chọc vào cái avatar hình chú chó kia.

Cứ luôn gọi người ta là đầu chó cũng không tốt, mà gọi là Hống cũng rất kỳ quái.

Ngộ Năng: Chào buổi tối, tôi muốn hỏi bạn là huynh đệ hay tỷ muội thế, có nick name khác không? Vì gọi bạn là Hống tôi thấy có chút kỳ quặc ý.

Đối phương không online nên Nhan An cũng bỏ điện thoại xuống.

Cô đột nhiên muốn ăn đồ ăn Quảng Đông, nhưng xung quanh tiểu khu đều không có, mà phải ra khỏi tiểu khu rồi đi qua hai cái ngã tư mới có một quán, Nhan An khẽ do dự một lát, sau đó liền tiếp tục đi ra phía ngoài tiểu khu.

Lúc cô đang bước vào nhà hàng đồ ăn Quảng Đông thì vừa khéo nhận được tin nhắn trả lời của Hống.

Hống: Huynh đệ hay tỷ muội không phải đều như nhau à.

Nhan An liếc nhìn tin nhắn một cái, lòng thầm nghĩ người này thần bí ghê.

Cô ngồi xuống gọi đồ ăn xong mới trả lời lại: Huynh đệ với tỷ muội thì chủ đề nói chuyện sẽ không giống nhau mà.

Hống: Ví dụ?

Ngộ Năng: Ví dụ tôi muốn thăm dò làm sao để theo đuổi đàn ông thì cách nhìn của đàn ông và phụ nữ chắc có lẽ sẽ không giống nhau chứ.

Hống: Là theo đuổi cái kẻ biết bay lần trước hả?

Ngộ Năng: Đúng đó.

Hống: Bạn theo đuổi bao lâu rồi?

Ngộ Năng: Tôi đang chuẩn bị bắt đầu.

Hống: Vậy bạn còn chờ đợi gì nữa?

Ngộ Năng: Trước khi bắt đầu thì cũng phải đi học hỏi cách công lược đã chứ.

Đối phương dường như cảm thấy rất buồn cười, bèn trả lời cô: Nếu trên đời này mà có cách công lược người khác thì làm sao lại có những ví dụ thất bại được.

Ngộ Năng: Không giống nhau mà, người mù mờ bước vào phòng thi và người được chỉ ra trọng điểm của đề thi thì kết quả thi chắc chắn là không giống nhau rồi.

Bà Lương nhà cô cũng đã nói là không được gấp gáp, phải từ từ mới có thể bền lâu.

Tuy Nhan An rất tán đồng nhưng cô lại cảm thấy có những thứ phải nắm chắc trong tay, vì nếu chậm chạp quá có khi lại bị tóm mất thì sao.

Cái cảm giác dụ hoặc khi nắm bắt được Thiền Ngật trong tay sao có thể chậm rãi chờ đợi được?

*

Kim giờ chạy qua số bảy, tin tức trên ti vi cũng vừa kết thúc, lúc này tiếng ti vi vẫn đang phát.

Thiền Ngật bước ra khỏi nhà bếp, anh để đĩa sủi cảo lên bàn ăn, màn hình điện thoại trên bàn ăn vẫn luôn sáng lên, anh đứng cạnh bàn tùy tiện liếc một cái sau đó bật cười.

Lát sau đối phương lại bổ sung thêm một tin nhắn: À quên mất, bạn cũng không có kinh nghiệm yêu đương mà, tôi hỏi sai người rùi.

Thiền Ngật ngồi xuống trước bàn, đĩa sủi cảo trước mặt đang bốc từng luồng hơi nóng, anh cầm lấy điện thoại được đặt bên cạnh bát, sau đó đáp trả bằng mấy chữ.

Hống: Tôi cũng từng yêu đương rồi.

Nhan An ôm lấy điện thoại kinh ngạc, người này lần trước không phải nói thế này nha?

Ngộ Năng: Hả?

Ngộ Năng: Không phải bạn nói bạn cũng không có ví dụ nào thành công còn gì?

Hông: Yêu đương không có kết quả gì tất nhiên không tính là ví dụ thành công rồi.

Nhan An ồ một tiếng, vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh.

Ngộ Năng: Chia tay rồi à?

Ngộ Năng: Vậy lần trước bạn hẹn hò là bao lâu thế?

Đối phương lại không trả lời.

Thiền Ngật có thói quen lúc ăn cơm sẽ không xem điện thoại, nên lúc màn hình sáng lên anh chỉ liếc qua nội dung tin nhắn sau đó nhẹ nhàng nhướng môi, vẻ mặt không mang theo biểu cảm gì, lại giống như có chút châm chọc. Sau khi ăn hết sủi cảo và rửa bát xong, anh mới cầm lấy điện thoại lên rồi tùy tiện trả lời bằng hai từ.

Lúc Nhan An nhận được tin nhắn thì một món canh và một món ăn chính mà cô gọi cũng vừa được mang lên, cô mở phần mềm bảo vệ màn hình lên, sau đó chân mày cô nhướng lên ngạc nhiên.

Hống: Một ngày.