Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 28-2: Nửa người trên không yếu, nửa người dưới mới yếu (2)



Nửa đường phía sau của đỉnh Hái Sao vô cùng dốc, hơn nữa đường xuống núi còn khó đi hơn cả đường lên núi, vì những bậc thang bằng đá vừa ướt vừa trơn, nên lúc đạp phải mấy vũng nước, đế giày sẽ phát ra âm thanh loạt soạt, lúc này Nhan An đang nằm bò trên lưng Thiền Ngật, lại cảm thấy âm thanh này thật dễ nghe.

Trên người cô lúc này ngoài chiếc áo lông vũ còn bọc thêm một lớp áo chống gió màu đen, còn khuôn mặt nhỏ nhắn đang dính sát vào cổ Thiền Ngật đang thoải mái lộ ra một nụ cười nhẹ.

Thiền Ngật xốc cô lên một chút, cánh tay đang đeo ba lô chạm phải bắp chân đang lắc lư của Nhan An, đầu cô lập tức nghiêng đi một chút, sau đó lại tiếp tục gối lên vai của anh.

Chiếc áo len lông cừu bó sát, khiến làn da hai người gần như chỉ cách nhau một lớp vải mỏng, ánh mắt Nhan An lập tức rơi vào sống mũi cao thẳng của Thiền Ngật, khuôn mặt anh giống như chìm vào màn sương mỏng, có chút mông lung nhưng lại đẹp trai đến mức khiến người ta ganh tị.

Nhan An khẽ hỏi anh: "Anh và nữ thần của tôi quen biết thế nào vậy? Hai người trông thân thiết thế? Anh cảm thấy nữ thần của tôi có xinh không?"

Thiền Ngật: "Không phải cô bảo là rất mệt mỏi hả? Còn có sức nói lắm thế, chắc không mệt nữa đâu nhỉ?"

Nhan An: "Nửa người trên không mệt, nửa người dưới mới mệt."

Thiền Ngật nhếch miệng.

Nhan An thấy đối phương không thèm đáp lời, cô lại nói tiếp: "Tần Hách nói là hai người có thể tìm hiểu thêm, anh định tìm hiểu nữ thần của tôi à?"

Thiền Ngật vẫn một mực nhìn thẳng về phía trước và mặc kệ Nhan An tự lẩm bẩm bên tai mình.

Còn Nhan An không nhận được câu trả lời lại tiếp tục "Hả?" một tiếng rồi hỏi lại, "Anh định tìm hiểu cô ấy à?"

Lúc này Thiền Ngật mới chịu mở miệng đáp lại: "Nó là em họ tôi thì tìm hiểu kiểu gì?"

Nhan An kinh ngạc đến mức lập tức đứng thẳng người từ trên vai Thiền Ngật: "Nữ thần của tôi là em họ anh á? A! Vậy người họ hàng nghiêm khắc mà cô ấy nhắc đến là anh hả?"

Sau đó cô lại đặt cằm lên vai Thiền Ngật, rồi cười hì hì khen ngợi: "Cả nhà đều là phi công đúng là tốt thật."

Thiền Ngật: "Có gì mà tốt?"

Nhan An nghĩ một lát rồi lập tức trả lời: "Có thể kế thừa truyền thống tốt đẹp của gia đình là một điều tốt mà."

Thiền Ngật hơi nhướng mày.

Lúc này mây mù đã bị gió Bắc thổi tan, ánh mặt trời yếu ớt cũng đang dần dần tỏa ra, xuyên qua những phiến lá của những cây cổ thụ chọc trời mà chiếu xuống đất, một buổi chiều yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng bước chân của Thiền Ngật.

Tâm tình Nhan An lại vô cùng vui vẻ, cô đột nhiên nhớ lại những lời người bạn tên Hống kia nói ngày hôm qua.

Hống: Ôm cây đợi thỏ sao có thể đợi được một con thỏ chất lượng được.

Hống: Là kẻ săn mồi thì phải biết đi săn, sao có cái đạo lý không cần động tay mà có ăn được.

Nhan An lúc này đang nhìn ngắm khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa cao ngạo của Thiền Ngật, cô âm thầm cắn răng hạ quyết tâm, sau đó đôi móng vuốt của kẻ săn mồi lập tức động đậy.

Bàn tay lạnh băng của cô lập tức trượt vào từ cổ áo len lông cừu của Thiền Ngật, giống như được chạm vào một lò lửa, cảm nhận những thớ cơ bắp dưới tay đều vô cùng cứng cáp, bàn tay của Nhan An lại càng thêm không có quy củ, cô lập tức giống như một đứa trẻ lỗ mãng mà sờ ngang sờ dọc, lập tức lướt qua một điểm nhỏ lồi lên, người đang cõng cô lập tức dừng lại và quay đầu nhìn cô.

Người nằm bò trên lưng Thiền Ngật đang mỉm cười một cách vô tội, tuy khuôn mặt cô rất tái, đôi môi cũng không có bao nhiêu huyết sắc nhưng đôi mắt lại sáng rỡ như những viên ngọc lưu ly màu hổ phách, phản chiếc loại ánh sáng vô cùng lấp lánh. Mà dáng vẻ này anh đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, nên trong lòng cô đang nghĩ gì, anh đều có thể đọc được rõ ràng thông qua ánh mắt đó.

Sở thích của Nhan An, đại khái chính là loại này đi.

Lúc này Nhan An đột nhiên mở miệng giả vờ than thở: "Tôi yếu ớt quá, mà trời lạnh quá đi, anh xem, tay tôi đều lạnh băng hết cả, không giống anh, chỉ mặc một cái áo len mà vẫn ấm áp."

Ánh mắt của Thiền Ngật âm trầm đến mức khiến người ta e ngại, lúc này vùng da gần cổ áo của anh đã bị bàn tay cô sờ đến lạnh băng, anh nhếch môi nở một nụ cười châm chọc rồi hỏi cô: "Còn có chỗ nào lạnh nữa?"

Nhan An: "Đâu cũng lạnh cả."

Thiền Ngật: "Chẳng hạn như?"

Nhan An nhìn Thiền Ngật đang gần ngay trước mắt mình, cô dường như triệt để bị mê hoặc, chỉ muốn sát lại gần anh hơn.

Giây sau, đôi môi cô dựa lại gần, cánh môi gần như không có huyết sắc khẽ dán lên cổ anh, cảm giác rất lạnh, giống như hai bông tuyết, chiếc lưỡi nhỏ của cô còn khẽ liếm một chút nhưng cũng không nóng ấm bằng làn da trên cơ thể anh.

Thiền Ngật giống như một cái lò sưởi lớn, lúc nào cũng duy trì độ nóng có thể nướng chín người khác, loại nhiệt độ này có thể hòa tan cơ thể lạnh băng của Nhan An thành một vũng nước mềm mại, cô khẽ dựa sát vào người anh, cảm thấy bản thân gần như đã bị hòa tan vào trong cơ thể anh.

Nhưng lúc này những lời Thiền Ngật nói ra lại vô cùng lạnh lùng: "Thích tôi hả?"

Nhan An dường như nghe không ra vẻ lạnh lùng đó, thậm chí cô còn vui sướng mỉm cười khẳng định: "Thích ạ!", sau đó cô lại hỏi tiếp, "Vậy hay chúng ta phát triển xem sao?"

Thiền Ngật cũng mỉm cười, nhưng sự vui vẻ không chạm đến đáy mắt anh, giống như những cơn gió Bắc ở Nam Diên này, khiến sự lạnh lùng ngấm vào tận sâu trong xương cốt Nhan An, anh nhìn cô một cái rồi mở miệng: "Dưới chân núi có rất nhiều khách sạn, cô chọn một cái, sau khi xong việc thì ai về nhà nấy, nếu cô đợi không được thì chọn khách sạn ở lưng núi cũng được, chỉ sợ loại thể trạng này của cô chịu không nổi, mà tôi thì lại không biết thương hoa tiếc ngọc đâu."

Nhan An chớp mắt, lát sau cô lập tức bỏ tay ra khỏi cổ áo anh rồi nói: "Ý tôi không phải vậy."

Thiền Ngật cũng không có tâm trạng tranh luận với cô, chỉ hỏi lại: "Vậy có muốn vào khách sạn không?"

Nhan An nuốt khan một cái, dường như vì câu nói dụ hoặc đó mà phải tập trung suy nghĩ mấy giây, sau đó mới lắc đầu.

Thiền Ngật lập tức không do dự mà quay đầu đi, quãng đường còn lại Nhan An cũng không phát ra âm thanh nào, cô nhíu mày nằm bò trên lưng Thiền Ngật, đôi móng vuốt của kẻ săn mồi cũng vô cùng an phận mà không động đậy thêm chút nào.

Trong màn sương mù vẻ mặt của Thiền Ngật cũng không trở nên ôn hòa hơn, thậm chí có lạnh lùng hơn cả những ngọn gió trên lưng núi, khiến trái tim Nhan An cũng bị bao phủ trong nước lạnh, sau đó cô cứ thế ngủ say trong bầu không khí lạnh lùng đó.

Giờ cơm trưa đã qua từ lâu, nên lúc này nhà hàng trên lưng núi cũng không có vị khách nào, chỉ có mấy người nhân viên đang đứng bên ngoài hút thuốc buôn chuyện, còn ông chủ nhà hàng đang bê một chậu nước đi đổ, ông ta nhìn thấy hai người từ trên núi đi xuống, vừa liếc nhìn đã nhận ra là hai người hồi trưa dùng cơm trong phòng bao, nên lập tức chào hỏi Thiền Ngật: "Cõng bạn gái xuống núi hả? Hạnh phúc quá."

Thiền Ngật chỉ nhẹ nhàng nhếch môi cười xem như trả lời.

Lúc này cáp treo ở lưng núi cũng gần như không có bao nhiêu du khách xếp hàng, nhân viên công tác liền bước ra chào mời: "Anh đẹp trai có cần ngồi cáp treo không? Cáp treo chỉ cần mười phút đã đến chân núi rồi, chứ đi bộ xuống cũng phải hơn một tiếng nữa đấy."

Thiền Ngật khẽ quay đầu nhìn người đang nằm bò trên lưng anh mà ngủ, sau đó liền cảm ơn nhân viên công tác rồi tiếp tục cõng cô đi xuống.

Cô gái nhẹ nhàng nằm bò trên lưng người đàn ông, thỉnh thoảng vài du khách lướt qua đều không nhịn được mà ngoái đầu nhìn hai người một cái.

Chỉ thấy một bên má cô gái dán lên vai người đàn ông, khuôn mặt vô tư ngủ say, nhưng thỉnh thoảng cô lại khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra, giống như đang nằm mơ, mà trong giấc mơ đó cũng có cay đắng ngọt bùi giống như cuộc sống bình phàm.

*

Nhan An: Hôm nay cực phẩm mời tớ vào khách sạn nhưng bị tớ từ chối rồi.

Mạn: Cái đệch gì thế?

Mạn: Bà chị yêu quý của tôi ơi, máy bay sắp cất cánh tôi sắp phải tắt máy thì chị lại gửi cho tôi tin tức bùng nổ như thế này hả?

Mạn: Cho cậu một phút thời gian, mau chóng giải thích rõ ràng cho tớ!

Nhan An: Tớ phát hiện ra tớ đang theo đuổi một tình yêu cả tâm hồn lẫn thể xác!

Đầu dây kia Á Mạn lập tức trợn mắt trả lời: Cút cút cút, đã tắt máy, miễn làm phiền!

Nhan An cảm thấy vị tra nữ đầu dây kia không hiểu được lòng mình, cô vừa thở dài vừa lắc đầu, sau đó thả điện thoại xuống, rồi lấy quần áo đi tắm.

Cô điều khiển máy sưởi lên mức cao nhất, sau đó để dòng nước ấm chạy qua đầu, toàn thân lập tức cảm thấy thật thoải mái.

Nhan An bọc mình trong tấm khăn tắm sau đó lau qua tấm gương bị hơi nước bám mờ, cô nhìn dáng vẻ bản thân được phản chiếu trong tấm gương mờ ảo, giống như không gian mờ ảo trên lưng núi hôm nay, cô lại lấy tay lau lại tấm gương, những giọt nước lăn xuống, mọi thứ lại trở nên rõ ràng và chân thực.

Phản ứng dị ứng của cô lúc được Thiền Ngật gọi dậy đã gần như biến mất hết, nên lúc Thiền Ngật cõng cô đứng bên cạnh một chiếc taxi, cô lập tức nhảy xuống khỏi lưng anh, rồi cầm lấy balo và tự giác ngồi vào vị trí trong cùng của chiếc xe.

Sau đó cửa xe lập tức bị đóng sập một tiếng, còn Thiền Ngật lại mở cửa ngồi vào ghế phụ lái.

Nhan An liền ngồi ở một góc nhìn về người đàn ông cao cao tại thượng kia, cô thầm nghĩ, người đàn ông trông như tiên nhân thế này có khi nào sẽ không động lòng phàm không nhỉ.

Lúc này Nhan An vẫn đang bọc mình trong áo choàng tắm và cầm lấy máy sấy tóc nghiêng đầu sấy tóc, nhưng trong đầu cô lại đang nghĩ về dáng vẻ của Thiền Ngật hồi chiều, lúc này cô thầm nghĩ, người đàn ông như vậy có khi chỉ là thèm khát thân thể cô mà thôi.

Nếu Á Mạn nghe thấy câu này, chắc sẽ kinh ngạc đến mức tròng mắt rớt ra ngoài luôn.

Nhưng Nhan An lại bĩu môi phỏng đoán, nói không chừng là thế thật thì sao?

Dù sao thì đêm đó ở Tây Ban Nha, Thiền Ngật đã chỉnh cô gần chết.

Nhan An đem tóc sấy khô xong, bước ra khỏi phòng tắm cô liền ngã sấp lên giường, sau đó xoay người, bộ áo choàng tắm trên người lập tức lỏng lẻo tán loạn, cô cũng không thèm để ý mà cầm lấy điện thoại lên rồi chọc người tên Hống kia.

Ngộ Năng: Hôm nay tôi chủ động xuất kích, nhưng đối phương không cắn câu gì cả.

Hống: Xuất kích thế nào?

Ngộ Năng: Xem như trực tiếp tỏ tình thôi, dù sao thì cũng trực tiếp hỏi rồi.

Hống: Anh ta trả lời thế nào?

Ngộ Năng thật thà đáp lại: "Anh ấy hỏi tôi có muốn đến khách sạn không.

Đối phương lúc nãy lại sững lại.

Sau đó hỏi lại cô: Thế cô chịu thiệt hả?

Ngộ Năng: Tất nhiên là không rồi, tôi từ chối rồi, tôi đang cảm thấy rất tự hào về bản thân nè.

Qua một lát, đối phương mới nhắn lại: Cô quyết tâm không đụng phải tường không quay đầu à?

Nhan An nghiền ngầm câu nói của đối phương một lúc rồi hỏi vặn lại: Có phải bạn cảm thấy tôi sẽ không thành công nổi không?

Hống không đáp thẳng mà hỏi lại cô: Cô có cảm thấy bản thân là một cô gái tốt không?

Ngộ Năng: Đương nhiên là tốt rồi!

Hống: Một cô gái tốt thì không cần phí công theo đuổi một kẻ chỉ muốn hỏi cô có muốn vào khách sạn không.

Nhan An nhíu mày, trong chốc lát cô chẳng nghĩ ra điều gì để nói.

Lát sau.

Ngộ Năng: Crush của tôi không phải là người giống như bạn nghĩ đâu.

Hống: Ờ.

"..."

Ngộ Năng: Bạn có lời khuyên nào cho tôi không?

Hống: Đưa mắt nhìn đến những nơi xa hơn, không cần nhìn mãi vào một người đàn ông không thuộc về mình. Sau đó đặt ra cho bản thân một cái giới hạn, nếu nằm trong giới hạn đó thì tiếp tục cố gắng, nhưng nếu nằm ngoài giới hạn thì phải suy nghĩ đến việc buông tay.

Ngộ Năng: Giới hạn á?

Hống: Ừ, chính là bức tường giới hạn của cô.

Hống: Một khi đụng phải tường thì có thể quay đầu lại rồi.