Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 31: Chào người đồng chí yêu quý (1)



Nhan An gặp phải nan đề ở chỗ Thiền Ngật, tuy hơi đau lòng nhưng nghĩ lại cô cũng không quá để ý.

Dù sao thì việc thích hay không thích là một loại cảm giác cực kỳ chủ quan, cô trước đây không phải cũng chỉ thèm khát thân thể anh mà thôi? Nhưng bây giờ thì đến cả trái tim anh cô cũng muốn.

Cho nên loại cảm xúc thích hay không thích này khó mà nói chắc được, và cô tất nhiên vẫn còn cơ hội nha.

Sau khi nghỉ tết, lịch bay của mọi người liền được giãn ra, Nhan An đôi khi bay ba ngày nghỉ ba ngày, có khi lại bay một ngày nghỉ một ngày, cái chính là trong lịch bay của cô vẫn luôn không xuất hiện cái tên của Thiền Ngật.

Nhan An chỉ đành thông qua Thẩm Điềm mà nghe ngóng tin tức từ nhóm tiếp viên hàng không thần thông quảng đại xem có thể lấy được lịch bay của Thiền Ngật hay không.

Thẩm Điềm lập tức hỏi cô muốn làm gì?

Nhan An liền trả lời, cô muốn nịnh bợ một chút.

Thẩm Điềm lại chỉ cho rằng Nhan An muốn hối lộ cơ trưởng hướng dẫn, vì dù sao bài sát hạch để thăng cấp của Nhan An sau này vẫn là do Thiền Ngật một tay quyết định.

Vì thế mà không lâu sau, Thẩm Điềm đã thực sự lấy được thông tin cho cô.

Nhan An thật sự muốn quỳ lạy tạ ơn biết đội thần tiên không gì không biết này.

Cô mở ảnh chụp ra xem, chả trách mà không gặp được anh, vì Thiền Ngật cả tháng đều bay chặng quốc tế, hai chuyến nội địa duy nhất cũng bay đi cao nguyên, mà đây đều là những chặng bay cô không được sắp xếp.

Nhan An nhìn quét qua một lượt bảng lịch bay, ngày kia Thiền Ngật sẽ bay đi Melbourne, ánh mắt cô lập tức đảo một vòng, giống như một chú sóc lắm mưu nhiều kế đang lập kế hoạch.

*

Melbourne vào tháng hai vẫn là đang trong mùa hè, ánh mặt trời vô cùng chói chang, và những áng mây trắng như bông đang lơ lửng, khiến toàn thành phố giống như được in lên một tấm đồ đằng của mặt trời.

Thiền Ngật và mọi người trong tổ bay vừa bước ra khỏi cửa an ninh sân bay, một người đàn ông ngoại quốc giống như đang đón người đang cầm điện thoại lên đối chiếu, sau đó tháo kính râm ra và gọi Thiền Ngật: "Captain Sam?"

Thiền Ngật dừng lại, anh nhìn kỹ lại thấy bản thân không quen người trước mặt, nên có chút kinh ngạc.

Người đàn ông hiểu ý mà tự giới thiệu: "Tôi là Holden, là bạn thân và là bạn học của Ann."

Trên tay Holden đang cầm một cái túi lớn, anh ta đưa cái túi cho đối phương với vẻ mặt giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi, rồi giải thích:

"Hôm qua Ann mua một đống đồ rồi gửi qua chỗ tôi, nhờ tôi hôm nay mang qua cho anh, chuyến bay của anh bị delay hả? Tôi đợi một lúc lâu rồi đấy."

Trước lúc rời đi, anh ta giống như nhớ ra chuyện gì, bèn lấy một tờ giấy được gấp gọn gàng từ trong túi áo ra đưa luôn cho Thiền Ngật: "Suýt thì quên, Ann bảo tôi in ra, hình như là bản đồ."

Thiền Ngật mở bản đồ ra xem, Lương Nhất Hành đứng một bên cũng ghé lại hóng chuyện: "Đây là bản đồ du lịch hả? Ai vẽ ra thế? Cũng siêu đấy chứ."

Tấm bản đồ trên tay Thiền Ngật là một tấm bản đồ được vẽ tay sau đó mới in ra, Nhan An cũng không có mấy phần năng khiếu hội họa, nhưng được cái chữ viết tay cũng khá đẹp.

Nét chữ phóng khoáng, như nước chảy mây trôi, cũng rất giống với tính cách của cô, luôn tự do không theo bất cứ quy củ nào, giống như một cơn gió nóng, lúc thổi đến còn mang theo sức lực không hề nhỏ.

Thiền Ngật đang định trả lời Lương Nhất Hành, Holden lại thở dài lắc đầu, anh lập tức nhìn về phía đối phương.

Holden là bạn thân Nhan An quen biết lúc đến Australia đào tạo, bình thường Nhan An kết bạn rất coi trọng những người có cùng nét tính cách giống mình, giống như Á Mạn, Thẩm Điềm hay Châu Miễn, tính cách mấy người này cũng rất giống cô.

Mà Holden tuy rất sáng sủa đẹp trai nhưng cách ăn nói của anh ta cũng vô cùng thẳng thắn.

Cho nên lúc này anh ta ngắm nghía khuôn mặt đẹp trai của Thiền Ngật chán chê rồi để lại một câu: "Ann trước đây có kể cho tôi nghe về mẫu bạn trai mà cô ấy thích, anh bạn này anh thật sự rất phù hợp đấy, nhưng thật tiếc là trước đây cô ấy nói qua sẽ không hẹn hò với người trong ngành hàng không, cho nên lúc ở trong trường Nhan An chưa bao giờ có ý định ăn cỏ gần hang, thậm chí còn thề rằng sẽ không yêu đương gì với phi công, cho dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa."

Holden còn bật cười và bổ sung thêm: "Cũng không biết bây giờ cái nguyên tắc của cô ấy đã thay đổi chưa, nếu đổi rồi chắc chắn cô ấy sẽ thích anh đấy."

Cuối cùng trước khi rời đi, anh ta còn vỗ vai Thiền Ngật an ủi: "Mà cũng không sao, vì dù sao kết bạn với Ann cũng không lỗ vốn đâu, cho tôi gửi lời hỏi thăm cô ấy nhé."

Nói xong anh ta liền vẫy tay đi mất.

Lương Nhất Hành có chút kinh ngạc: "Bạn anh là nữ phi công hả? Vị sư muội này ngầu đấy chứ? Cô ấy đang làm việc ở trong ngành hàng không bên này à?"

Trên tay Thiền Ngật là một túi đồ rất nặng, anh nghe thấy thế cũng chỉ mỉm cười nhạt nhẽo đáp lại: "Cũng không thân thiết cho lắm."

Holden làm xong nhiệm vụ lập tức nhắn tin báo cáo với Nhan An, đối phương còn đáp lại anh ta bằng một cái emoji quỳ lạy cảm tạ rất chân thành.

Nhan An lại quay sang nhắn tin cho Thiền Ngật, giới thiệu với anh những nơi hay ho ở Australia, cô nhắn một đống tin nhắn, đến mức đầu ngón tay gõ chữ đều cảm thấy tê dại, nhưng đối phương cách một lúc mới trả lời.

Thiền Ngật: Cảm ơn nhé.

Mấy chữ đáp lại một cách lạnh lùng giống như một tảng băng được ném lên đống lửa, lập tức tiêu diệt hết toàn bộ nhiệt huyết trong lòng Nhan An.

Lúc này cô vừa mới bay xong chặng đi và đang ngồi xe buýt về khách sạn, mấy phút trước cô còn mang vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết cắm đầu vào điện thoại gõ chữ, nhưng chốc lát sau lại mang theo vẻ mặt oan khuất buồn bực, khiến cho vị cơ trưởng ngồi cách một lối đi phải bật cười hỏi lại: "Nhan An sao thế?"

Nhan An: "Em tự đụng đầu vào tường ạ."

Cơ trưởng: "Cô bé theo đuổi thần tượng chứ gì."

Nhan An: "Haizzz, cũng gần như thế ạ."

Hành vi theo đuổi thần tượng của Nhan An cứ thế kéo dài đến cuối tháng ba, dùng một đống mánh khóe khác nhau nhưng vẫn thất bại.

Một ngày đẹp trời Á Mạn vừa ngáp vừa gọi hỏi cô tiến độ mới nhất.

Nhan An đành uể oải lắc đầu: Bị lùi bộ rồi.

Á Mạn kinh ngạc: Cậu theo đuổi đàn ông mà còn có thể lùi bộ nữa hả?

Nhan An: Hình như từ hồi tớ từ chối đến khách sạn thì bắt đầu thụt lùi.

Mạn: Thôi đê, đừng nói giống như cực phẩm thèm khát thân thể của cậu lắm ý.

Nhan An: Xin lỗi nhé, chị đây hơi bị ngon đấy.

Mạn: Ờ, có khả năng ha, thế thì xéo đi.

Nhan An: Dạo gần đây lạnh quá, xéo không được, tớ phải đến vùng nhiệt đới ở một thời gian, thuận tiện làm ấm cơ thể.

*

Và thế là cuối tháng ba, Nhan An liền xin nghỉ phép ốm sớm hơn dự kiến, với tư cách là một F1, ngoài những ngày nghỉ năm ngoái, năm nay Nhan An vẫn còn bảy ngày nghỉ phép ốm.

Phép ốm nói thẳng ra chính là những ngày nghỉ để các phi công nghỉ ngơi xả stress.

Lần này Nhan An xin nghỉ liên tục bốn ngày, nhưng do lịch bay được giãn ra nên đơn xin phép của cô nhanh chóng được duyệt.

Đêm trước ngày nghỉ cô ngồi chuyến bay tối rời khỏi nơi khiến cô cảm nhận được cái rét tháng ba trên người Thiền Ngật.

Mà Sri Lanka vào cuối tháng ba lại chào đón Nhan An bằng những cơn gió nóng và khô.

Lần này vì là ngồi chuyến bay đêm, nên sau khi xuống máy bay năm tiếng đồng hồ, cô đã thay đồ lặn rồi ôm theo cặp chân vịt, và ngồi lên thuyền ra biển lúc trời vừa hửng sáng.

Thành phố biển Trincomalee vô cùng yên bình, nước biển cũng vô cùng ấm áp.

Giữa tháng ba đến cuối tháng năm hàng năm chính là mùa đi săn cá voi ở đây, lần này cùng Nhan An ra biển còn có năm sáu chiếc tàu cao tốc khác, đáng tiếc vận khí của mọi người đều không tốt, dù thuyền trưởng đã đứng trước mũi tàu chỉ huy tìm kiếm rất nhiều vùng biển nhưng vẫn không tìm được con cá voi nào, cuối cùng Nhan An bèn ngồi bên mạn thuyền dưới sự dẫn dắt của đàn cá heo mà quay về khách sạn.

Kết thúc một ngày không có chút thu hoạch gì.