Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 607: Tiệc đầy tháng của Tiểu Tinh Thần



Tim Nam Khuê lập tức bị xiết lại, cô vội vàng nói: ”Chú Phùng, chú nói đi!”

”Chú nghe lão Cố nói ngày mai cha con cũng sẽ tham gia tiệc đầy tháng của con gái con!”

Nam Khuê gật đầu: ”Đúng ạ.”

Phùng Thao thở dài, giọng nói nghiêm túc: ”Nam Khuê này, chú Phùng vẫn nên nói thật với con chuyện năm đó, lần tai nạn xe cộ của cha con năm đó không phải là tai nạn, là âm mưu của đám kẻ xấu kia, mục đích đúng là vì muốn lấy mạng ông ấy.”

Nam Khuê nghe xong thì tim run lên.

Trong lòng cô căng thẳng, vô cùng lo lắng.

”Chú Phùng, chú có thể kể kĩ hơn cho con nghe không?”

Phùng Thao gật đầu: ”Được.”

“Năm đó lúc mai phục cha con mang về rất nhiều tin tức có giá trị, thành công giúp chúng ta phá hủy được rất nhiều hang ổ, khiến bọn họ tổn thất rất lớn.”

”Không chỉ như vậy, Nhị gia của bọn họ cũng bị chúng ta bắt được tại trận, lúc ấy đấu súng rất căng thẳng, ông ta bị trúng mấy phát, mất máu quá nhiều nên tử vong. Sau đó cha con bị bại lộ, bọn họ tra ra được lần đó là do cha con tiết lộ cơ mật, nên quyết tâm nhất định phải trả thù cho Nhị gia, để cha con nợ máu phải trả bằng máu.”

”Bọn họ đã cảm thấy nghi ngờ về thân phận của ông ấy, nếu cha con xuất hiện thì họ sẽ nhanh chóng tra được thân phận thật sự của ông ấy, chuyện này đối với ông ấy thì quá nguy hiểm.”

Nam Khuê hiểu ý của Phùng Thao.

”Chú Phùng, con vô cùng cảm ơn chú đã nói những lời này cho con biết, chú yên tâm, để bảo vệ cha con an toàn, con sẽ tạm thời giấu hết những gì liên quan đến con và ông ấy.”

”Được, đúng là một đứa trẻ ngoan.” Phùng Thao cảm thán.

Sau khi cúp điện thoại, Nam Khuê gọi một cuộc cho Cố Ngôn Bân.

Khi nghe thấy không thể tham gia tiệc đầy tháng của Tiểu Tinh Thần, ông ấy lập tức tức giận, cũng nói rằng dù có chuyện gì cũng muốn tham gia.

”Cha, con biết tâm trạng của cha, nhưng vì sự an toàn của mình, lần này cha nhất định phải nghe con.”

”Không được, tiệc đầy tháng của cháu ngoại cha, mốc thời gian quan trọng như vậy sao cha có thể vắng mặt được? Trong lòng cha thấy không thoải mái.”

Phùng Thao biết tính cách bướng bỉnh của Cố Ngôn Bân, ông ấy biết mình căn bản khuyên không nổi nên mới nói mọi chuyện cho Nam Khuê.

”Cha, vậy cha có nghĩ đến chuyện những người kia vẫn luôn tìm cha không, đúng lúc chúng ta mới nhận lại nhau, nếu như cha thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, cha thật sự muốn để lại một mình con trên thế giới này sao?”

”Chuyện này… Cha…”

Thấy Cố Ngôn Bân do dự, Nam Khuê tiếp tục: ”Hơn nữa nếu như thân phận của cha bị lộ, cha có nghĩ rằng những người kia sẽ không bỏ qua con và mấy đứa nhỏ không?”

Hai câu hỏi liên tiếp của Nam Khuê khiến Cố Ngôn Bân yên lặng.

Mặc dù không nỡ nhưng ông ấy biết Khuê Khuê nói rất có lí.

Có lẽ ông ấy không quan tâm đến mạng sống của mình, nhưng ông ấy nhất định phải quan tâm đến mấy đứa nhỏ.

”Cha, con chỉ không muốn cha công khai xuất hiện thôi, sau khi tiệc kết thúc, con sẽ nói người đón cha qua đây.”

”Hơn nữa nếu cha nhớ mấy đứa nhỏ thì lúc nào cha cũng có thể đến, một nhà hạnh phúc cũng không chỉ có trong ngày tổ chức tiệc.”

Cuối cùng Cố Ngôn Bân đồng ý.

Ngày tổ chức tiệc đầy tháng cho Tiểu Tinh Thần, khách sạn được trang trí vô cùng đáng yêu.

Mỗi một chi tiết đều tràn ngập hơi thở thiếu nữ, tất cả đều phù hợp với bé gái, bố trí dễ thương xinh đẹp.

Lục Kiến Thành mang Tư Mặc và Niệm Khanh đến khách sạn trước.

Nam Khuê ôm Tiểu Tinh Thần đến sau.

Lúc thấy cách trang trí của khách sạn, cô cũng sợ đến ngây người.

”Ông xã, thật đẹp, đây đều là anh thiết kế sao?” Trong mắt Nam Khuê như chứa ngàn vì sao, cô hưng phấn hỏi.

”Ừm, thích không?”

Nam Khuê nhìn Tinh Thần nằm trong lòng mình, cười đùa bé: ”Mau, Tinh Tinh, cha hỏi con có thích hay không kia?”

”Nói với cha là con rất thích, cảm ơn cha đi!”

“Tinh Tinh” là nhũ danh mà họ lấy cho người bạn nhỏ Lục Tinh Thần.

Nam Khuê bắt chước theo giọng của mấy em bé, nghe vô cùng đáng yêu.

Lục Kiến Thành đột nhiên lại gần bên tai Nam Khuê, giọng nói thấp đầy nhu tình nói: ”Đồ ngốc, con bé còn nhỏ như vậy thì sao hiểu được những chuyện này, ngược lại người nào đó phản ứng thật chậm.”

”Cái gì?”

Nam Khuê rất ngạc nhiên.

Lúc phản ứng kịp thì trên màn hình khách sạn đã xuất hiện ảnh chụp của hai người.

Từng tấm từng tấm một, tất cả đều là ảnh chụp cuộc sống những năm này của họ.

Trong sảnh chính vang lên tiếng nhạc lãng mạn, ánh mắt mọi người đều nhìn qua.

Nam Khuê ngơ ngác nhìn màn hình, trên đó là thời gian họ nắm tay nhau đi qua mưa gió.

Vui vẻ, buồn bã, mặc kệ là loại nào cũng đều là con đường mà họ đã từng đi qua.

Những năm này cô luôn có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, cô đột nhiên trở nên già đi, đột nhiên trở thành mẹ của ba đứa trẻ.

Nhưng hóa ra cô cũng đã từng bước từng bước đi trên quãng đường thanh xuân, hóa ra giữa họ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

”Anh làm những thứ này từ bao giờ vậy? Sao em lại không biết?”

Mắt Nam Khuê ửng đỏ, Lục Kiến Thành ôm Tiểu Tinh Thần qua cho Lục Minh Bác.

Sau đó anh nhìn cô nói: ”Đã tìm người làm từ lâu rồi, nếu nói cho em thì còn gì là bất ngờ nữa!”

Ảnh chụp đã chiếu xong nhưng Nam Khuê vẫn còn đắm chìm trong tất cả những nơi mà hai người cùng nhau đi.

Lúc này trong khách sạn đột nhiên xuất hiện những cánh hoa hồng, đỏ, lam, cam… bay đầy không trung. Rất nhiều cánh hoa tràn đầy màu sắc xen lẫn với nhau vô cùng đẹp mắt.

Các vị khách cũng đột nhiên đứng dậy, trong tay mỗi người đột nhiên xuất hiện một bông hoa hồng giống như làm ảo thuật vậy, ai cũng đưa cho Nam Khuê.

Một đóa lại một đóa.

Lúc nhận xong, trong tay cô đã có một bó hoa to, ôm cũng khó khăn.

Gương mặt Nam Khuê thấp thoáng sau bó hoa hồng càng xinh đẹp động lòng người hơn.

Lúc này Lục Kiến Thành đưa tay ra nắm lấy tay Nam Khuê.

Hoa hồng trong tay cô lập tức rơi tán loạn xuống đất.

Họ đứng giữa một biển hoa hồng xinh đẹp.

Nhạc lãng mạn trong đại sảnh cũng đã chuẩn thành điệu nhạc du dương.

Giọng nói của Lục Kiến Thành vô cùng rõ ràng, trầm thấp mà lại gợi cảm: “Khuê Khuê, lúc chuẩn bị những thứ này, anh đã nghĩ ra rất nhiều lời muốn nói, thậm chí anh còn sợ mình nói không được tốt nên đã chuẩn bị sẵn một bản nháp.”

”Nhưng lúc này anh cảm thấy anh không cần gì cả.”

“Giờ phút này, anh chỉ muốn nói những cảm xúc chân thật nhất trong lòng mình dành cho em, những năm này chúng ta đã phải trải qua quá nhiều chuyện, em từ một thiếu nữ xinh đẹp mà gả cho anh, trở thành bà Lục, đến bây giờ đã là mẹ của ba đứa trẻ, vì anh mà sinh con dưỡng cái, cho anh một ngôi nhà ấm áp.”

”Anh cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc nhiều hơn vui vẻ.”

“Hôm nay, khi thấy em ôm Tinh Thần đi vào, lời anh muốn nói với em không phải chỉ là anh yêu em.”

Nam Khuê đã cảm động đến bật khóc, nước mắt tuôn rơi như suối.

Giọng Lục Kiến Thành càng chậm và kiên định hơn: “Khuê Khuê, anh muốn nói cho em biết rằng, cho dù sau này em có thân phận gì, trong lòng anh, em vĩnh viễn là người yêu của anh, là vợ của anh, sau đó mới là mẹ của con anh.”