Cô Vợ Bá Đạo Của Trương Tổng

Chương 18



"Thôi, miễn cưỡng đồng ý công việc vậy."

Nói rồi cô lên xe bus trở về nhà bố mẹ. Bố mẹ cũng đủ tiền để nuôi cô đến lúc lấy chồng mà không cần cô phải đi làm. Cô muốn đi làm để lấy thêm kinh nhiệm và độc lập tài chính thôi chứ sếp mà bắt nạt con gái rượu của ông bà Triệu thì cứ đợi đấy.

Cô chạy về đến nhà lao chầm vào người bố mẹ ôm ấp.

"Con được nhận làm thực tập sinh rồi đấy bố mẹ ạ." Cô vui sướng nói

"Thế à, chúc mừng con nhé! Con được nhận vào vị trí nào? Có làm được không?"

"Con được giao là thư ký Tổng Giám Đốc. Con sẽ làm được mà." Cô tự tin vỗ ngực nói với bố mẹ

"Làm thứ ký phải nhẹ nhàng, cẩn thận và lanh lợi chút con nhé. Đừng để cậu Khánh ghét."

"Vâng, con biết mà." Cô chu mỏ lên nói với bố mẹ

Công ty của Triệu thị cũng đang có dự án hợp tác với bên Trương thị nên cũng cần giữ ý tứ một chút. Không nên làm phật lòng Trương gia về cô con gái hậu đậu này của mình.

Ở nơi nào đó, trong căn phòng vẫn sáng ánh đèn mặc dù trời đã dần dần tối đi. Anh vẫn đang chăm chú vào đống văn kiện dày cộp trên bàn làm việc cùng với ánh sáng của màn hình máy tính. Trong phòng còn có Tiêu Dương cũng đang làm việc vô cùng chăm chỉ trên chiếc ghế sofa cùng chiếc laptop trên tay.

Anh mệt mười thì nhân viên cũng mệt bảy, tám phần. Một công ty có thể đứng đâu và tiên phong cả nước thì cần có sự điều hành tốt của ban lãnh đạo cùng với sự tận tâm nhiệt huyết của nhân viên. Sự nỗ lực của tất cả nhân viên đều sẽ được mọi người ghi nhận và trả công xứng đáng.

'Reng... Reng... Reng"

Đang chăm chú làm việc anh bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình. Anh để văn kiện xuống bàn rồi lười biếng vươn tay ra lấy chiếc điện thoại. Tên điện thoại hiển thị bên trên làm anh có chút không vui.

Đó là Nhược Di, hôm nay cô ấy muốn gì đây. Sao tự nhiên lại gọi cho anh.

"Alo." Anh cất tiếng nghe điện thoại

"Alo. Anh Khánh à. Anh đã về chưa?"

"Anh chưa. Có việc gì à?"

"À, em muốn mời anh đi ăn cơm. Từ hôm em về đến giờ mới gặp anh một lần hôm ở Trương gia. Anh đi ăn cùng em nhé."

"Ừm, em nhắn anh địa chỉ nhé!"

"Dạ vâng ạ." Giọng điệu đầu dây bên kia lộ rõ vẻ vô cùng vui sướng. Cô ở nhà muốn nhảy lên vì vui sướng khi đã mời được anh đi ăn. Đi ăn để rút ngắn khoảng cách của hai người lại với hi vọng anh có thể để cô vào lòng.

Cúp điện thoại anh liền nói với Tiêu Dương đi về nghỉ trước đi rồi cũng ra ngoài cửa đi về mất. Anh nhấc điện thoại lên gọi điện cho mẹ:

"Alo mẹ ạ. Tối nay con đi ăn với Nhược Di con không ăn cơm ở nhà mẹ nhé."

"Ui, thế à. Hai đứa đi ăn vui vẻ nhé. Con đừng có bắt nạt con bé đấy không đừng trách mẹ."

"Vâng ạ." Anh không có hứng thú thì cũng đừng hòng anh bắt nạt

Địa điểm cô chọn mang đậm chất quý tộc dành cho những cô chiêu cậu ấm thích tiêu tiền không cần nhiều giá. Giá có đắt thì cũng phải kèm theo chất lượng chứ đúng không. Với chất lượng món ăn cũng như đầu bếp và cơ sở ăn uống thì khỏi phải bàn. Một từ thôi đó là xuất sắc.

Nhà hàng này ở gần nhà của bố mẹ Triệu Thanh Nhã nên anh cũng ghé qua đưa cho cô món đồ. Cũng chả có gì nhiều chỉ là cái bờm cháu gái Bơ Bơ tặng anh hôm gặp nhau ở nhà để anh đi tìm mợ về cho Bơ thôi. Anh thấy chả có hợp với cái bờm hơn cô hay nói cách khác anh không muốn tặng nó cho ai khác ngoài cô nên mang đến tặng cô.

Anh nhấc điện thoại lên bấm vào một số liên lạc nghe rất hay ho đó là: Con bé đáng ghét.

Đầu dây bên kia Thanh Nhã đang ngồi ăn xem tin tức với bố mẹ thì nhận được cuộc gọi của ông sếp đáng ghét. Cô nhanh chóng bắt máy.

"Alo?"

"Cô vẫn đang ở nhà bố mẹ đúng không? Ra ngoài khu đi tôi đang đứng đó rồi." Anh nhẹ nhàng nói với cô anh đang ở ngoài khu nhà ở và muốn gặp cô.

"Ò, chờ tôi tí nhé." Nói rồi cô cũng đứng lên và chạy tót ra ngoài.

Ra đến cửa cô đứng lại thở hồng hộc, chạy mà đứt cả hơi. Sau khi tim trở lại bình thường cô liền nhìn xung quanh tìm anh. Bóng dáng cao lớn và đẹp trai của người đàn ông mặc vest đập thẳng vào mắt cô. Trên tay anh còn cầm một chiếc túi rất dễ thương.

Cô đi lại gần anh và hỏi:

"Anh tìm tôi có việc gì không?"

"Tôi cho cô cái này." Anh giơ chiếc túi ra trước mặt cô.

"Cái gì đấy?"

"Cháu gái tôi tặng mợ tương lai của nó đấy. Suy nghĩ cho kĩ vào rồi cho tôi câu trả lời vào thứ 7 nhé."

Vãi chưởng luôn! Cô tưởng anh đã quên rồi ư? Không đâu chuyện gì anh có thể quên chứ việc đưa vợ về nhà anh còn lâu mới quên được.

"Hờ hờ. Cháu anh cũng lanh lợi quá nhỉ." Cô ngại quá nên không biết nói gì nữa

"Cháu tôi mà."

"Thôi cảm ơn cháu anh và anh. Xong việc rồi anh về đi." Sự khéo léo và dịu dàng để đuổi anh chỉ có mình cô mà thôi.

"Ừm, tôi về đây. Tạm biệt."

"Bye bye sếp ạ." Thấy anh lên xe chuẩn bị đi về cô cười không ngậm được miệng.

Sau khi anh đi cô mới mở chiếc túi ra xem trong đó có gì thì vô cùng bất ngờ. Có hai chiếc bờm rất đáng yêu. Một cái là hình tai gấu và một cái là hình bông hoa trên đầu. Cô lấy ra rồi đeo luôn trên mái tóc thơm tho mượt mà của mình. Trông cô rất dễ thương cùng với cái bờm.

Quay về đến nhà bố mẹ cô hỏi:

"Con vừa đi đâu mà chạy nhanh thế?" Mẹ cô ngó ra hỏi

"À... con đi lấy đồ ship ý mà. Mẹ thấy có đẹp không?"

"Trẻ trâu thế, nhưng đẹp."

"Đâu? xinh mà mẹ. Trẻ trâu đâu mà trẻ trâu."