Cô Vợ Bá Đạo Của Trương Tổng

Chương 40



“Ừm, hai đứa về nhé. Đi đường cẩn thận đấy, đi chậm thôi không phải vội đâu nhé.”

“Dạ vâng ạ. Hai bác cứ yên tâm ạ.” Anh cũng mọi người ra ngoài để chuẩn bị ra về.

“Bye bye anh chị. Hôm nào anh rể lại đến tiếp nhé.”

“Thường xuyên luôn nhé.” Có vẻ như là anh và cậu em khá hợp nhau đấy. Cô cũng không biết làm thế nào mà lại có thể làm quen nhau nhanh như thế.

“Con chào bố mẹ con về đây.”

“Cháu chào hai bác ạ.”

Rồi anh và cô cũng tiến đi xa khuất tầm mắt của moi người. Ông bà Triệu và Hi Tuấn sau khi tiễn đôi uyên ương ra về thì cũng quay trở về nhà mà trong lòng cứ vui âm ỷ.

“Thế cũng coi như là nó tìm được một người tốt để có thể gửi gắm cả phần đời còn lại của nó cho người ta.” Bà cũng đã duyệt anh và cũng đã tính đến chuyện xa hơn cho hai người.

“Bà làm gì mà vội thế. Muốn đuổi nó đi rồi à?”

“Cái ông này. Em thấy nó là người tốt nên có gửi gắm con Nhã nhà mình sớm cũng chẳng sao cả. Chứ chỉ sợ gả sớm nhưng gả nhầm người thôi. Chứ tôi tin nó không phải người trêu đùa tình cảm đâu.”

“Thôi bà cứ kệ chúng nó đi.”

“Con chỉ thương anh rể thôi.” Thấy bố mẹ lo cho chị gái cậu em trai cũng phải nhảy chen vào để bảo vệ ảnh rể yêu quý của mình.

“Cái thằng nhóc này. Cứ cãi nhau đi xong mai sau chị đi lấy chồng thì ngồi mà khóc nhé.” Bố anh mới đến gần dí trán nó với anh.

“Chị ấy đi được con quẩy banh nóc nhà.” Nói rồi anh chạy tót mất lên phòng.

Ở trên đường đại lộ bây giờ trời đã tối mịt chỉ có ánh đèn xe và một chút ánh đèn đường chiếu xuống. Hai người ngại ngùng không biết phải nói gì với nhau khi ở trong xe. Nên cô đành lên tiếng trước hỏi anh:

“Hôm nay anh ăn cơm có vừa miệng không? Nhà tôi hay nấu nhạt lắm.”

“Không, ngon lắm. Hợp khẩu vị của tôi mà.”

“Vậy thì tốt rồi. Tôi cứ sợ anh ăn không hợp.”. Truyện Đông Phương

“Có cô ở đâu ăn mà chả ngon.” Câu này anh nói khá bé nên cô không nghe thấy gì.

“Hả, anh nói gì đấy?” Cô không nghe thấy gì nên quay sang hỏi lại anh.

“Không, tôi có nói gì đâu.” Mặt anh tỉnh bơ trả lời cô.

“Tôi cứ tưởng tính tôi đã nhây lắm rồi mà hóa ra anh còn nhau hơn nữa. Bình thường nghe mọi người với trên báo nói anh là người lạnh lùng, cao ngạo, khó gần, trên báo họ còn gọi anh là người cuồng công việc, mãnh thú nơi thương trường với vân vân và mây mây cái tên khác. Vậy mà tôi gặp anh hợp lại có khi đi mở rạp xiếc cũng được ấy.” Anh nghe cô nói xong mà cũng phải phì cười.

“Thế cô biết vì sao không?”

“Biết được đã tốt ý.”

“Vì cô nhây quá nên tôi phải nhây theo không cô sẽ bắt nạt tôi.”

“Ai bảo anh là tôi bắt nạt anh. Tôi bắt nạt anh lúc nào?” Thấy cô chối tội một cách trắng trợn anh liền tấp xe vào lề đường, tháo dây an toàn xuống vươn người về phía cô hỏi:

“Thế vừa nãy ai đánh tôi?” Một tay anh chống trên cửa xe còn một bên trống lên cái kê tay của ghế phụ cô đang ngồi.

Anh ép sát cô vào cửa kính rồi dồn dập hỏi:

“Ai? Ai đánh tôi? Anh lấy búa đập tôi? Anh đeo kính cho tôi? Nào cô trả lời đi?”

Cô bị bất ngờ bởi hành động này của anh liền lúng túng không biết trả lời gì. Cô ngập ngừng vừa nói vừa cười:

“Thì... thì đấy. Nó đấy...”

“Đấy là ai? Là cô đúng không?”

“Ai bảo là tôi. Là một...ưm...ưm...” Cô còn chưa kịp nói xong đã bị đôi môi của anh bao trọn không cho nói nữa. Ai bảo cô hay bắt nạt anh nên bây giờ anh mới phải trả thù. Không phải trả thù kiểu bảo lực hay đánh đấm mà là kiểu trả thù ngọt ngào mà bao cô gái ao ước.

Anh không để cho cô chối tội nên đã tiến đến khóa môi cô lại để cô thôi không nó nữa. Cô bị ngạc nhiên nên không kịp phản kháng. Đến khi nhận ra thì cô dùng hết sức lực của bản thân mình đánh đấm, cáo cấu anh để anh bỏ ra.

Nhưng với thân hình rắn chắc đấy thì cô có đành hàng nghìn lần cũng chỉ như gãi ngứa cho anh mà thôi. Cô dùng hết lực đấm, đẩy vào vòm ngực săn chắc của anh để anh bỏ ra nhưng không cô tác dụng.

Đến lúc nhận cô hết oxi không thở được mới buông tha cho đôi môi của cô. Được anh thả ra cô thở hồng hộc để lấy lại hơi rồi quay ra lườm anh một cái. Đang định giơ tay lên đánh anh một cái nữa thì bị anh giữ chặt lại.

“Nếu em còn đánh tôi nữa thì không chỉ còn là cái hôn này nữa đâu mà là một việc khác đấy.”