Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Thẩm Tổng Tài

Chương 25: Rơi vào nguy hiểm



Nhiễu Như lạnh giọng nói với mấy tên côn đồ "các người thấy cô ấy có xinh đẹp không?"

//Tất nhiên! (bọn côn đồ đồng thanh lên tiếng)

'Các người thấy thích thì tôi thưởng cô ấy cho các người đấy! Cứ đùa vui thỏa thích trước khi giết chết cô ấy!'

//Cảm ơn bà chủ! (đồng thanh)

- Các người...

Bọn côn đồ nghe Nhiễu Như nói thế thì nửa thân dưới của ai cũng đều nghe rục rịch, bọn chúng đã được nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Trang Điềm Điềm khi bắt cô lên xe.

Một tên trong số họ, hắn là tên cầm đầu, nhanh miệng lên tiếng "người đẹp như cô ta...nếu được giày vò suốt đêm thì ông đây cũng phải sướng lên mây".

//Đúng vậy, đại ca chơi chán thì cho bọn em thử với.

 //Với cái thân hình quyến rũ này thì phải nói là sướng tê người.

Trang Điềm Điềm bịt kín tai, cô không thể nào nghe nổi nữa những lời gớm ghiếc của bọn côn đồ.

- Không, các người là một lũ khốn kiếp.

//Chậc...để chút nữa anh sẽ cho cô em rên rỉ đến mỏi cả miệng.

Trang Điềm Điềm khóc nức nở!

Nhiễu Như cười sảng khoái, chỉ cần nghĩ đến việc Trang Điềm Điềm sẽ bị bốn tên côn đồ trước mặt mình giày vò thì lòng thấy hả dạ vô cùng "hừ...bằng với ả mà cũng dám bò lên giường của Cảnh Liên! Nghĩ đến là muốn giết ả ngay lập tức".

'Giao ả cho các người đấy!'

Nhiễu Như nắm tay Trang Thiên Tích "còn tên nghiệt chủng này thì tôi sẽ tự tay xử lý!'

'Buông tay ta ra, người đàn bà ác độc!'

- Cô muốn làm gì con trai tôi?

'Tôi muốn làm gì thì vẫn chưa đến lượt cô phải quản. Tự cầu nguyện cho bản thân mình trước đi!'

- Tích nhi!

*Mẹ!*

- Cô hãy tha cho con trai tôi, tôi xin cô đấy!

Nhiễu Như nhìn một tên côn đồ trong mấy người bọn họ "anh...giúp tôi đưa tên nghiệt chủng này lên xe và chở nó ra biển!"

- Không, sao cô lại nỡ lòng nào xuống tay với một đứa trẻ chứ?

'Vì nó là nghiệt chủng, để lại nó làm gì. Tôi đây muốn diệt trừ đi cái hậu họa này để sau này khỏi phải đau đầu. Cô hiểu rõ chưa?"

Trang Điềm Điềm chết lặng, lòng thầm nghĩ "vậy...cô ta chính là vợ của Thẩm Cảnh Liên sao?"

Trang Thiên Tích lạnh giọng lên tiếng "ả đàn bà độc ác, rồi sẽ phải hối hận vì những chuyện mình đã làm!"

Nhiễu Như cười khẩy "sắp chết đến nơi rồi mà còn..."

Cảm nhận được sát khí toát ra từ có thể Trang Thiên Tích, Nhiễu Như nhíu mày "đứa bé này vẫn còn bé, sao lại có được cái khí chất kinh người này chứ! Tốt hơn hết là mình nên sớm diệt trừ hậu họa này".

Tên côn đồ đánh ngất Trang Thiên Tích rồi vác lên vai.

- Tích nhi!

- Các người muốn làm gì con trai của tôi? Nhanh thả nó ra...

Roẹt...

Tên cầm đầu bọn côn đồ, xé nát áo Trang Điềm Điềm, để lộ ra bờ vai...tuy không nhìn rõ nhưng cảm nhận được nó rất thon gầy và quyến rũ.

Nhiễu Như lạnh lùng liếc Trang Điềm Điềm rồi bảo với bọn côn đồ "hãy giày vò ả cho thỏa thích trước khi giết...mà nhớ là hủy nát khuôn mặt hồ ly tinh của ả rồi hẳn giết!"

- Cô thật quá độc ác!

'Độc ác sao? Thế mới nói...nếu có kiếp sau thì hãy nhớ tránh xa đàn ông của tôi ra'.

- Tích nhi!

- Tôi xin cô đó, hãy tha cho con trai của tôi.

Tên cầm đầu đẩy Trang Điềm Điềm nằm dài ra đất và đè lên người cô, đưa môi hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô.

- Cút...cút xuống đi...

Chỉ cần ngửi thấy mùi hôi tỏa ra từ cơ thể gớm ghiếc của tên côn đồ là Trang Điềm Điềm đã cảm thấy rất muốn nôn rồi...lại còn bị hắn hôn, lần này chắc cô sẽ chết mất vì kinh tởm.

- Cứu...có ai không...làm ơn cứu tôi.

Trang Điềm Điềm không sợ chết, nhưng bị những tên cặn bã xã hội này làm cho nhơ nhuốc thì cô thà rằng chết ngay lập tức.

Nhiễu Như cười lạnh rồi quay bước rời đi...bản thân tự thấy rất hài lòng, vì Trang Điềm Điềm sẽ bị những tên côn đồ kia làm cho ô uế tấm thân.

- Đừng...đừng đưa con trai tôi đi...hãy trả con lại cho tôi.

Trang Điềm Điềm như chết lặng, cô nhìn theo Trang Thiên Tích bị vác trên vai...càng lúc càng xa dần rồi khuất sau bức tường đổ.

- Con...

Phía dưới Trang Điềm Điềm nghe trống trải, đôi chân có cảm giác lạnh lạnh, chiếc quần nhỏ cũng sắp bị cởi ra.

Cảm giác bị bàn tay thô kệch kia chạm vào mông, Trang Điềm Điềm càng thấy kinh tởm hơn.

- Không...

Cô cố gắng cựa quậy, lòng thấy lo lắng cho con trai mình, chỉ ước gì bản thân có được phép màu để bay đến cứu con trai. Nhưng rất tiếc, trời không thương cô, trên đời này làm gì có cái gọi là phép mầu.

- Tích nhi!

Nghe có tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài nhà kho, mấy tên côn đồ lo sợ "sao...sao lại có người đến, không phải đây là vùng đất bỏ hoang sao?"

Trang Cẩn Cẩn vô cùng tức giận khi thấy em gái mình bị ức hiếp.

'Bọn khốn...ai cho bọn mày đụng đến em gái tao chứ?'

Phịch...

A...a...

Tên cầm đầu bị Trang Cẩn Cẩn đá một đá nằm lăn ra đất và co người rên đau.

Trang Cẩn Cẩn lại tiếp tục đấm đá tới tấp, chỉ mấy tên như thế này chưa đủ để Trang Cẩn Cẩn khởi động xương khớp.

Cả bọn đều bị Trang Cẩn Cẩn đá lăn ra đất.

'Điềm Điềm sao rồi em?'

- Em không sao, nhưng Tích nhi đã bị họ đưa ra biển, em nghe họ bảo nhau thế.

'Mẹ kiếp nó...người nhà họ Trang mà cũng dám vây vào! Đúng là không biết đánh vần chữ chết như thế nào mà!'.

Trang Cẩn Cẩn cởi áo khoác của mình khoác lên người Trang Điềm Điềm và bế cô ra khỏi nhà kho.

Tít...tít...

Trang Cẩn Cẩn hốt hoảng "bom..."

'Thôi không xong rồi. Đây rõ ràng là không chừa cho Điềm Điềm con đường sống, rõ ràng kẻ ra tay...ngay từ đầu đã sắp đặt sẵn mọi thứ, Điềm Điềm có chấp cánh cũng không thể bay'.

Ầm...