Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Thẩm Tổng Tài

Chương 3: Đêm tân hôn



Tại căn biệt thự sang trọng trong khu biệt thự cao cấp!

Thẩm Cảnh Liên đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống đường, bên kia đường là công viên đi bộ. Buổi chiều mọi người thường ra đi bộ thể dục, khu này khá yên tĩnh, xung quanh toàn những tên nhà giàu mới nổi.

'Nhị thiếu!'

"Tình hình của nhà Thẩm thế nào rồi?"

''Dạ, đại thiếu gia đã thay cậu đến đón dâu, hiện tại thì tiệc cưới cũng đã tàn, khách khứa đã lần lượt ra về!'

Thẩm Cảnh Liên mỉm cười "Truyền thông không quan tâm đến vấn đề này à?"

Thuộc hạ lắc đầu "không"

"Haiz...xem ra thì nhà họ Trang và nhà họ Thẩm lại khá kín tiếng ấy chứ! Ta còn tưởng là sẽ rầm rộ lắm chứ! Chuyện hệ trọng của hai gia tộc giàu có mà lại không lọt vào mắt bọn săn tin sao? Chuyện lạ đây!"

...----------------...

Đêm tân hôn!

Trang Điềm Điềm vốn thích sống giản dị! Mẹ cô thấy cô vừa nhu nhược vừa ngốc nghếch nên bà không mấy mặn mà với cô. Trước giờ bà chỉ quan tâm đến đứa con trai thông minh, tài giỏi của bà, bà đã quên mất sự tồn tại của cô.

Một mình cô ngồi giữa căn phòng tân hôn rộng lớn! Chưa bao giờ Trang Điềm Điềm thấy lòng mình hiu quạnh đến như vậy, cô khẽ thở dài "lúc còn sống tại Trang gia cô cũng không nhận được sự quan tâm của mẹ, giờ gả đến nhà họ Thẩm cô cũng chỉ là một kẻ thừa. Đêm tân hôn mà chú rể cũng chả thèm nhìn đến cô, dù rằng không yêu cô nhưng cũng nên đến chào hỏi thăm cô một tiếng cho có lệ, đằng này lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô. Kể từ lúc trưa đón dâu đến giờ này đã nửa đêm mà cô không thấy bóng dáng gì của anh ta.

Cốc...cốc...

Trang Điềm Điềm nghe tiếng gõ cửa phòng thì nhanh chân xuống giường ra mở cửa, thấy người đến là Thẩm phu nhân thì khẽ nhíu mày "con chào mẹ, đêm đã khuya rồi sao mẹ còn chưa ngủ ạ?"

'Ừm! Ta đến xem con thế nào. Sao rồi? Có bị lạ phòng hay không?"

Dạ con ổn ạ!

' Ừ thôi, mẹ không phiền con nghỉ ngơi nữa!'

Trang Điềm Điềm cười lạnh trong lòng "Mẹ chồng quan tâm đến nàng dâu đó sao? Được sủng mà kinh".

Thẩm phu nhân yểu điệu rời đi bỏ lại sau lưng mình một bóng cô đơn đến đáng thương của Trang Điềm Điềm.

……

"Mẹ, đêm khuya rồi sao mẹ còn chưa ngủ?"

Thẩm phu nhân quay lại nhìn Thẩm Cảnh Thiên rồi khẽ thở dài "cái thằng nhóc Cảnh Liên vẫn chưa chịu cút về, một mình Điềm Điềm trong đêm tân hôn, chuyện này mà đến tai Trang Diễm Hiền thì khó lòng mà ăn nói lắm đó!"

Thẩm Cảnh Thiên cũng thở dài "giờ thì biết làm thế nào được mẹ ạ! Không liên lạc được với Cảnh Liên". Anh nhìn về phía phòng tân hôn mà lòng thầm xuất hiện tia thương xót "cũng tội cho cô ấy thật, đêm tân hôn lại một mình giữa căn phòng rộng lớn".

Thẩm Cảnh Thiên do dự một lúc rồi quyết định lên xem Trang Điềm Điềm thế nào.

Cốc...cốc...

Lại nghe tiếng gõ cửa phòng, Trang Điềm Điềm lại xuống giường bước ra mở cửa. Đập vào mắt cô là bóng dáng cao to và đẹp trai của Thẩm Cảnh Thiên. Anh vừa tắm xong, tóc anh còn vài giọt nước rơi xuống ngực, anh đang cởi trần nên để lộ ra vòm ngực lực lưỡng của đấng nam nhân. Trang Điềm Điềm bối rối..."Ừm...chào...chào anh!"

Thẩm Cảnh Thiên khẽ gật đầu!

Thấy trên người Trang Điềm Điềm vẫn còn khoác chiếc áo cưới thì anh nhíu chặt mày "Sao vẫn chưa thay áo?"

Trang Điềm Điềm ấp úng "vì...vì...vì..."

"Vì sao?"

Vì không có ai giúp tôi thay áo!

Mi mắt Thẩm Cảnh Thiên giật giật "gì cơ? Xem ra thì thiên hạ bảo không sai, những tiểu thư nhà giàu các cô chỉ là những bình hoa di động, đến cả việc thay áo cũng phải cần đến người khác!"

Trang Điềm Điềm há hốc mồm "tôi không ngờ anh lại có cách nhìn về người khác như vậy đó!"

"Tôi nói không đúng sao?"

Cút!

"Sao vậy? Tôi nói đúng quá nên cô hóa thẹn à?"

Tôi bảo anh cút, anh không hiểu tiếng người sao?

"Cô..."

Thấy Trang Điềm Điềm như có vẻ rất tức giận, Thẩm Cảnh Thiên cũng không muốn gây ra tranh cãi với cô. Anh quay lưng rời đi...

Nước mắt Trang Điềm Điềm rơi lã chã...

Anh thật khốn kiếp!

Thẩm Cảnh Thiên vừa bước xuống được vài bậc thang đã thấy Thẩm phu nhân đang vội vội vàng vàng đi lên.

"Sao nhìn mẹ có vẻ vội quá vậy?"

Thẩm phu nhân khẽ lên tiếng "Điềm Điềm vẫn chưa thay áo cưới, đến giờ mẹ mới chợt nhớ ra. Không nói với con nữa, mẹ phải lên phòng giúp nó thay áo".

Thẩm Cảnh Thiên thấy bực quá nên hỏi Thẩm phu nhân "tại sao mẹ phải thay áo giúp cô ta, đã lớn ra như thế mà vẫn phải để người khác giúp mình thay áo sao?"

Thẩm phu nhân liếc nhìn Thẩm Cảnh Thiên một cái sắc lẻm "con thì biết cái gì, áo cưới mà Điềm Điềm đang mặc vốn không thể tự thay ra được, phải có người giúp nó mở dây thắt sau gáy thì mới cởi ra được, thông thường chuyện này phải để cho chồng làm. Thợ thiết kế luôn có mục đích, vốn để vợ chồng mới cưới giúp nhau chút việc vặt vãnh này để lúc động phòng giảm bớt căng thẳng ấy mà!"

Thẩm Cảnh Thiên lúc này mới hiểu vì sao đến nửa đêm rồi mà Trang Điềm Điềm vẫn còn nguyên chiếc áo cưới trên người "hoá ra là mình đã hiểu nhầm cô ấy, chả trách lúc nãy cô ấy lại tức giận với mình như thế!"

Thẩm Cảnh Thiên lắc đầu rồi đi về phòng của mình!