Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 128: Anh không thích!



Hàn Trạch Dương cầm điện thoại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm ảnh.

Một lúc sau anh đưa trả lại điện thoại cho cô, Bạch Lăng Diệp nhận lại điện thoại cười hỏi: "Bây giờ thì anh yên tâm rồi chứ? Có thể đừng giận em nữa không?"

Hàn Trạch Dương không nói gì, đứng dậy đi tới trước mặt cô, khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, Hàn Trạch Dương đột nhiên cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi của cô, "Như vậy mới có thể khiến anh hết giận!" anh thì thầm bên tai cô.

Sau đó anh lui người lại, "Còn nữa, anh không thích em có nói về người đàn ông khác trước mặt anh, nhất là tên Cố Thành kia!"

Bạch Lăng Diệp khó hiểu: "Tại sao chứ?"

"Vì nó sẽ khiến anh ghen!" Đây là lần đầu tiên Hàn Trạch Dương thừa nhận mình ghen ngay trước mặt Bạch Lăng Diệp.

Bạch Lăng Diệp sửng sốt, vậy ra từ nãy đến giờ anh chính là đang ghen sao?

Nhưng tại sao chứ, cô chỉ muốn nhắc tới Cố Thành với Hàn Lạc Vi trước mặt Lục Hạo để kích thích anh ấy, tại sao người ghen lại là Hàn Trạch Dương chứ?

Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Hàn Trạch Dương đột nhiên nói: "Bỏ ngay những suy nghĩ đó của em đi, cách này của em sẽ không có hiệu quả đâu!"

"Vì sao chứ? Lúc nãy không phải anh cũng thấy phản ứng của Lục Hạo rồi còn gì? Em thấy cách này ổn mà!"

"Đó là do em không hiểu cậu ta!"

"Có gì mà không hiểu chứ? Không phải đàn ông các anh đều giống như nhau sao? Đều dễ bị kích thích dẫn tới ghen tuông!" Câu này của cô ngoài miệng thì nói về Lục Hạo, nhưng trong lòng lại là đang ám chỉ ai đó.

Hàn Trạch Dương đương nhiên hiểu cô đang ám chỉ mình vừa rồi ghen tuông quá mức, nhưng như vậy thì có gì sai? Bên cạnh cô có một người đàn ông ưu tú như vậy, chẳng lẽ anh không được phép ghen.

Hàn Trạch Dương nói: "Em không hiểu rồi, với tính cách của Lục Hạo, nếu em kích thích cậu ta quá, thì cậu ta sẽ cảm thấy tự ti, đến lúc đó mọi chuyện đều sẽ đi theo hướng ngược lại!"

"Tự ti sao? Em thấy bình thường anh ấy luôn rất tự tin mà!"

Hàn Trạch Dương đưa tay cốc nhẹ vào đầu cô, "Em thử nghĩ mà xem, nếu đem em so sánh với một người xinh đẹp hơn em, có địa vị hơn em, em có cảm thấy tự ti không!"

Bạch Lăng Diệp lắc lắc đầu, "Không có nha! Tuy em không có địa vị nhưng mà anh nói xem trên đời này sẽ có người xinh đẹp hơn em sao?" Bạch Lăng Diệp đưa tay chống cằm nhìn anh không chớp mắt, bộ dáng của cô giống như là: anh dám nói có thử xem?

Hàn Trạch Dương thở dài, câu hỏi này nói anh làm sao trả lời đây? Rõ ràng chỉ là lấy một ví dụ vậy mà lại giống như anh tự bê đá đập chân mình vậy.

Cuối cùng Hàn Trạch Dương chỉ có thể buông tay đầu hàng, "Nếu em vẫn muốn làm theo cách lúc nãy vậy thì cứ làm đi! Nhưng tuyệt đối tượng tuyệt đối không được là Cố Thành!"

Bạch Lăng Diệp cau mày, "Tại sao không thể là cậu ấy?"

"Anh không thích cậu ta!"

"Này tại sao chứ? Cũng đâu phải cậu ấy sẽ trở thành em rể của anh đâu?"

"Vậy cũng không được!" giọng nói của anh nghiêm túc không cho phép cô từ chối.

"Này, sẽ không phải là anh vẫn còn đang ghen đấy chứ?" Bạch Lăng Diệp cười hỏi.

Hàn Trạch Dương rốt cục cũng có chút chột dạ không nói nên lời.

Nhìn ra vẻ mặt này của anh, Bạch Lăng Diệp cười cười, "Thôi được rồi, nếu anh đã không thích Cố Thành, vậy em sẽ tìm người khác vậy, em còn rất nhiều người có thể giới thiệu cho Lạc Vi!"

Hàn Trạch Dương bỗng nhiên sầm mặt, tiến tới nắm lấy tay cô, "Rốt cuộc em có bao nhiêu bạn bè là nam vậy hả?"

Nhìn thấy vẻ mặt này của anh Bạch Lăng Diệp không khỏi cười to hai tiếng: "Ha ha! Đùa anh thôi, em làm gì có mấy bạn bè đâu chứ? Nhưng mà bên cạnh Cố Thành có vài người rất ổn!"

Hàn Trạch Dương lại lần nữa trưng ra bộ mặt lạnh lùng, "Người bên cạnh cậu ta cũng không được!"

Bạch Lăng Diệp lập tức có chút bó tay, người đàn ông này của cô đúng là một hũ giấm di động mà, hễ cô nhắc tới tên Cố Thành là anh lại lập tức không vui, cô thở dài, "Vậy anh tự tìm người thích hợp với yêu cầu của anh đi, em đi rửa bát!"

Nói rồi cô đứng dậy bắt đầu dọn dẹp bát đũa trên bàn.

Hàn Trạch Dương cau mày, "Em giận rồi sao?"

"Không có!" Vừa nói, cô vừa bưng bát đũa đi vào phòng bếp.

Hàn Trạch Dương đi theo phía sau cô, đứng sát ngay sau lưng cô hỏi: "Còn nói là không giận?"

Bạch Lăng Diệp quay đầu: "Đã nói em không có giận rồi mà! Anh sao vậy?"

"Hửm, thực sự không có giận?" Hàn Trạch Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô hỏi.

Bạch Lăng Diệp thở dài, cô kiễng gót chân hôn nhẹ lên môi của anh: "Như vậy anh đã tin chưa? Mau ra ngoài để em rửa bát!"

"Để anh rửa giúp em!" dường như tâm trạng của Hàn Trạch Dương đã tốt hơn một chút, anh sắn tay áo, đứng sang bên cạnh giúp cô rửa bát.