Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 133: Anh là bạn trai của cô ấy sao?



Sau khi Lục Hạo tan làm liền tới bệnh viện, nhưng lúc này ba mẹ của Hàn Lạc Vi vẫn còn ở đó, anh không thể trực tiếp xông vào.

Đợi đến tối khi hai người bọn họ đều đã trở về nhà, anh mới lén lút đi vào.

Trên giường bệnh là Hàn Lạc Vi với khuôn mặt yếu ớt không chút khí sắc, bên trên đầu còn cuốn băng gạc.

Nhìn bộ dạng này của Hàn Lạc Vi, không khỏi khiến Lục Hạo cảm thấy đau lòng, cô bây giờ đang nằm im lìm ở trên giường bệnh, thậm chí có thể sẽ mãi mãi như vậy, không còn bộ dạng của một cô gái ngây thơ, thường hay đeo bám theo anh như hồi trước, chỉ còn một cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh.

Lục Hạo đáy mắt chua xót khi nghĩ đến những chuyện trước đây, lại nghĩ đến những câu Lăng Hạo Thiên đã nói với anh ở trước cửa phòng phẫu thuật, "Con bé thích cậu bao nhiêu năm cậu không thèm để ý, bây giờ cậu lấy tư cách gì quan tâm đến con bé!"

Đúng vậy, bây giờ anh lấy tư cách gì để lo lắng cho cô đây? Tất cả là tại anh, tại anh không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, đến khi nghe tin cô nhập viện, anh mới vỡ lẽ, có lẽ trong tim anh cô đã chiếm một vị trí quan trọng hơn là anh tưởng.

Lục Hạo đưa tay ra muốn chạm vào khuôn mặt của Hàn Lạc Vi, tay anh run lên.

Mà Hàn Lạc Vi lúc này mặc dù đang nhắm mắt giả vờ hôn mê nhưng cô vẫn cảm nhận được có một bàn tay đang tới gần khuôn mặt mình, tim cô đập nhanh liên hồi, lúc này cô rất sợ mình sẽ không kiềm chế được mà bị lộ.

May mà đúng lúc này y tá bước vào thay băng cho cô, cô y tá mỉm cười nhìn Lục Hạo, "Anh là bạn trai của cô ấy sao? Có thể phiền anh ra ngoài để tôi thay băng cho bệnh nhân được không?"

"À, được! Được!" Lục Hạo vội vã gật đầu, thu tay lại, đứng dậy đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa anh còn quay lại nhìn về phía giường bệnh một cái rồi mới rời đi.

Lục Hạo vừa mới rời đi, Hàn Lạc Vi liền mở mắt, cô thở phào một hơi, mỉm cười nhìn cô y tá, mặc dù nụ cười của cô vẫn có chút yếu ớt, "Làm phiền chị rồi!"

"Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi!" nữ y tá vừa nói vừa kéo áo bệnh nhân của cô lên, giúp cô kiểm tra lại vết khâu sau đó thay băng mới cho cô, "Có phải người vừa rồi, chính là người mà mọi người muốn giấu đúng không?"

Hàn Lạc Vi kinh ngạc nhìn cô y tá, sao cô ấy lại biết chuyện này?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, cô y tá mỉm cười nói, "Tôi là y tá đi theo chị Lăng Diệp, chị ấy đã nhờ tôi chăm sóc cho cô, cô yên tâm đi chuyện này tôi nhất định sẽ giữ bí mật giúp cô!"

"Cảm ơn cô!" Hàn Lạc Vi yếu ớt nói.

"Cô không cần phải cảm ơn tôi đâu, chuyện này tôi đã hứa với chị Lăng Diệp rồi, chị ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi nhất định sẽ giữ lời hứa của mình!"

Sau khi y tá thay xong băng rời đi, cũng không thấy Lục Hạo trở lại nữa, Hàn Lạc Vi buồn bực, không lẽ, anh đã về rồi sao, chẳng lẽ anh không hề quan tâm đến cô như mọi người vẫn nói với cô.

Đang buồn bực thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Lạc Vi vội vã nhắm mắt lại, giả vờ như mình đang hôn mê.

Qua tiếng bước chân, cô có thể xác nhận người vừa bước vào là Lục Hạo, trong lòng không khỏi vui vẻ mấy phần.

Lục Hạo sau khi ra ngoài liền nhân lúc y tá thay băng mà đi ăn tối, bây giờ anh đã quay trở lại.

Nhìn cô gái vẫn nằm im lìm trên giường bệnh, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, muốn đưa tay nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô nhưng lại không dám.

Cuối cùng anh chỉ có thể ngồi bên cạnh trông cô một đêm, đến sáng ra liền rời đi từ tờ mờ sáng.

Một đêm này Hàn Lạc Vi ngủ rất ngon, bởi vì cô luôn cảm nhận được sự hiện diện của Lục Hạo ở bên cạnh cô, đến sáng ra, cảm thấy cả cơ thể đều như khỏe hơn, nhưng cô vẫn phải tiếp tục giả vờ hôn mê không tỉnh.

Mà Bạch Lăng Diệp, do ngày hôm qua ngâm nước khá lâu, mặc dù tối qua Hàn Trạch Dương có khuyên cô đi ngủ sớm, nhưng mà sáng nay khi chuông báo thức vang lên, cô không thể nào mở mắt ra được, hai mí mắt của cô nặng trĩu không thể mở ra, cộng thêm đầu của cô đau như búa bổ lúc này khiến cô không thể nào thức dậy nổi.

Sau tiếng chuông báo thức thứ hai vang lên, Bạch Lăng Diệp cố gắng lết người dậy, vừa đứng dậy, cơn chóng mặt lại kéo đến khiến cô đứng không vững, suýt thì ngã xuống.

"Khụ khụ khụ!" Cô ho khan vài tiếng, lại cảm thấy cổ họng mình đau rát chưa từng thấy, xem ra cô thật sự bị cảm rồi.

Bạch Lăng Diệp khó khăn bước vào nhà vệ sinh, mỗi bước đi của cô đều nặng nề giống như đổ chì vậy.

Cho đến khi cô bước ra ngoài thì cả người đã không còn một chút sức lực nào nữa rồi.