Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 146: Anh tới đưa em về phòng!



Sau khi tiễn hai người Lăng Hạo Thiên và Vương Giai Kỳ trở về, Bạch Lăng Diệp liền trở về phòng để tắm rửa.

Khi vừa bước ra ngoài, cô liền giật mình khi thấy Hàn Trạch Dương đang ngồi ở trong phòng ngủ.

Bạch Lăng Diệp bình thản đi tới ngồi xuống, cầm khăn lau mái tóc chưa khô, "Sao vậy? Tìm em có việc?"

Hàn Trạch Dương đứng dậy đi tới tủ lấy máy sấy tóc, đi vòng ra phía sau lưng cô, cầm máy sấy sấy tóc giúp cô.

Sau khi sấy tóc khô, anh mới cúi xuống thì thầm vào tai cô, "Anh tới đưa em về phòng!" Nói xong anh lập tức bế bổng cô lên, bước về phía cửa phòng ngủ.

Bạch Lăng Diệp đang kinh ngạc liền bị anh bế lên, đến khi cô phản ứng lại, Hàn Trạch Dương đã bế cô ra khỏi phòng ngủ của cô.

Bạch Lăng Diệp dãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Hàn Trạch Dương, "Trạch Dương! Thả em xuống, anh định đưa em đi đâu?"

Hàn Trạch Dương thản nhiên nhìn cô, chân vẫn không dừng bước: "Không phải anh nói rồi sao? Anh tới đưa em về phòng!"

Hàn Trạch Dương bế Bạch Lăng Diệp tới phòng ngủ của anh, sau đó thả cô xuống giường ngủ của anh, "Em ngủ trước đi! Anh có chút công việc phải xử lý!" Nói xong anh quay người đi đến thư phòng.

Bạch Lăng Diệp trừng mắt nhìn Hàn Trạch Dương, Cái người đàn ông này đúng là quá bá đạo rồi, nhưng mà... Cô thích.

Bạch Lăng Diệp mỉm cười ngồi trên giường đảo mắt nhìn xung quanh, tuy bọn họ đã sống chung một thời gian, nhưng đây mới là lần thứ hai bước vào căn phòng này, lần trước là hôm đầu tiên cô chuyển đến đây.

Nhìn kỹ lại thấy căn phòng này vẫn sạch sẽ, ngăn nắp y như lần đầu cô bước vào.

Nhìn láo liên một hồi, Bạch Lăng Diệp mệt mỏi ngả lưng xuống giường, trên giường vẫn còn mùi hương của Hàn Trạch Dương.

Sáng ngày hôm sau, ánh nắng chiếu rọi qua khe cửa sổ chiếu lên đôi nam nữ đang say giấc nồng trên chiếc giường ấm áp.

Bạch Lăng Diệp mở mắt, đập vào mắt cô là lồng ngực ấm áp của người đàn ông.

Cô ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình của Hàn Trạch Dương.

Hàn Trạch Dương khẽ mỉm cười, "Chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng!" Bạch lăng Diệp cười cười đáp lại.

Hàn Trạch Dương lập tức ngồi dậy, kéo chăn xuống, "Mau dậy đi, hôm nay em còn phải đi làm!"

Bạch Lăng Diệp chống một tay xuống giường, tựa đầu nhìn anh, "Được! Mau lại đây hầu hạ bổn cung dậy!"

Hàn Trạch Dương cười cười cúi xuống nhéo cái mũi của cô: "Còn không mau dậy thì em sẽ muộn làm đó!"

Bạch Lăng Diệp xoa xoa đầu mũi, ngồi dậy, đưa tay gãi gãi đầu tóc rối của một mình.

Hàn Trạch Dương cưng chiều xoa xoa đầu cô, "Mau dậy đi! Anh đi làm bữa sáng!"

Ăn sáng xong xuôi, Hàn Trạch Dương đưa Bạch Lăng Diệp đến bệnh viện, trước khi cô xuống xe, Hàn Trạch Dương còn kéo tay cô một cái, chỉ chỉ vào môi mình, "Em quên một thứ!"

Bạch Lăng Diệp cười cười tiến tới hôn nhẹ lên môi anh, khi cô định rời đi, gáy cô lại bị cánh tay anh chế trụ, Hàn Trạch Dương từ thế bị động chuyển sang chủ động, hai người từ một nụ hôn lướt nhẹ chuyển thành hôn sâu, đến khi Bạch Lăng Diệp không thở nổi nữa, Hàn Trạch Dương mới buông cô ra, mỉm cười, "Làm việc vui vẻ!"

Bạch Lăng Diệp tức giận trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này đúng là được đằng chân lân đằng đầu mà, mọi ngày chỉ là một nụ hôn nhẹ thôi, hôm nay lại cố tình ăn thêm đậu hũ của cô.

Mặt Bạch Lăng Diệp đỏ bừng, cô vội vã mở cửa, bước xuống xe đi nhanh vào trong bệnh viện mà không ngẩng đầu nhìn lại.

Hàn Trạch Dương cười cười, nhìn hình bóng cô khuất sau cánh cổng mới từ từ lái xe rời đi.

Vừa bước tới cửa, đã nhìn thấy mấy y tá túm tụm ở trước cửa phòng bệnh của Hàn Lạc Vi, cô vội bước tới kéo một nữ y tá ra hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"A! Chị Lăng Diệp! Chị tới rồi!" Cô y tá vui mừng nhìn Bạch Lăng Diệp, "Chị tới đúng lúc lắm, Ngài Hàn, ngài ấy muốn đưa cô Hàn về nhà dưỡng bệnh, nhưng vợ của ngài ấy không đồng ý, bọn họ vẫn đang cãi nhau ở bên trong!"

Bạch Lăng Diệp nhíu mày, cô bước vào phòng bệnh, vừa bước vào phòng, cô liền nghe thấy tiếng Hàn Dật: "Bà cản tôi làm gì? Tôi đưa con bé về nhà tìm bác sĩ đến chăm sóc cho nó không phải vẫn tốt hơn ở một nơi rách nát như này sao?"

Tần Minh Trân hừ lạnh: "Ông đưa con bé về dưỡng bệnh? Đừng tưởng tôi không biết ý nghĩ của ông, ông xem con bé mới phẫu thuật được mấy ngày? Vết thương còn chưa kịp lành, ông đã muốn kéo con bé trở về để xem mắt? Trong mắt ông mấy hợp đồng vớ vẩn kia của ông còn quan trọng hơn con bé sao?"

"Cái gì mà mấy hợp đồng vớ vẩn? Bà biết tôi phải khó khăn lắm mới mời được họ đến nhà chúng ta ăn cơm không? Bây giờ con bé không trở lại thì tôi biết ăn nói làm sao?"

"Cái gì mà mấy hợp đồng vớ vẩn? Bà biết tôi phải khó khăn lắm mới mời được họ đến nhà chúng ta ăn cơm không? Bây giờ con bé không trở lại thì tôi biết ăn nói làm sao?"

Bạch Lăng Diệp đại khái cũng đã hiểu mọi chuyện, Hàn Dật mời đối tác đến nhà dùng cơm muốn dùng Hàn Lạc Vi để kéo gần quan hệ, nhưng con bé vẫn còn đang nằm viện nên ông ta mới vội vã muốn để con bé xuất viện trở về nhà tĩnh dưỡng như vậy.