Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 174: Tôi không phải là thiên thần!



Sau chuỗi ngày ở nhà nhàm chán, cuối cùng Bạch Lăng Diệp có thể trở lại làm việc.

Vừa tới bệnh viện Bạch Lăng Diệp đã được chào đón hết sức nồng nhiệt, bây giờ ai cũng đều biết cô là chủ tịch của một công ty lớn vậy mà vẫn tới bệnh viện để làm việc, đủ biết độ yêu nghề của cô đến mức nào.

Lăng Hạo Thiên đi ngang qua thấy Bạch Lăng Diệp bị bao quanh bởi một đám người, anh khẽ ho khan, "Khụ khụ! Có phải mấy người nên lấy luôn thảm đỏ ra để đón cô ấy luôn không?"

Đám người lập tức quay đầu, vội vã cúi đầu, "Viện trưởng!"

Lăng Hạo Thiên nghiêm mặt, "Còn không mau đi làm việc? Tôi thuê mấy người để chơi chắc?"

Đám người lập tức lục tục rời đi.

Đám người đi rồi Lăng Hạo Thiên mới nhìn Bạch Lăng Diệp, "Chủ tịch lớn cuối cùng cũng chịu đi làm rồi sao? Tôi còn tưởng cô sẽ nghỉ tới hết kỳ nghỉ lễ luôn chứ?"

"Đương nhiên là tôi phải đi làm rồi! Nếu không ví tôi sẽ rất đau!" Bạch Lăng Diệp giả vờ đáng thương nói.

"Ha! Cô mà còn lo thiếu tiền sao? Cô mà còn như vậy thì những người như chúng tôi sẽ như thế nào?"

Bạch Lăng Diệp vỗ vỗ vai anh ta, "Người làm ông chủ như anh chẳng lẽ không muốn tôi đi làm sao? Mà lúc nãy anh nhắc tới kỳ nghỉ lễ? Đã có lịch nghỉ tết rồi sao?"

Lăng Hạo Thiên gật gật đầu, "Có lịch nghỉ tết, cũng có lịch trực tết luôn rồi! Nhưng mà cô yên tâm đi, vì cô mới kết hôn nên sẽ không có lịch trực trong tết!". Truyện Việt Nam

Bạch Lăng Diệp vui vẻ, "Lăng Hạo Thiên! Anh đúng là một ông chủ tâm lý mà! Mắt nhìn Giai Kỳ đúng là không tệ nha!"

Lăng Hạo Thiên ngoài mặt cười mà trong lòng lại không cười, hắn có thể không làm thế sao? Nếu hắn không làm như vậy thì bệnh viện của hắn có thể sẽ ngưng hoạt động bất cứ lúc nào do thiếu vốn đầu tư.

Bạch Lăng Diệp vỗ vai anh ta, "Yên tâm đi, sau kỳ nghỉ tôi sẽ bảo Cố Thành góp vốn đầu tư cho bệnh viện!"

Hai mắt Lăng Hạo Thiên sáng lên, "Thật sao! Lăng Diệp cô đúng là thiên thần mà!"

Bạch Lăng Diệp ra vẻ chán ghét nói: "Ây! Anh nên thu lại câu nói đó ngay đi! Anh cũng biết tôi không phải thiên thần gì đâu mà là một ác ma đó!"

Lăng Hạo Thiên lập tức đứng hình, đúng vậy, bộ dạng cô từng xử lý hai tên côn đồ trong công viên hay khi cô xử lý Thẩm Nhạc Y, anh đều đã từng nhìn thấy, chắc chắn đó không phải là bộ dáng của một thiên thần.

"Không có việc gì thì tôi đi làm việc đây!" Bạch Lăng Diệp nói xong liền không khách khí mà rời đi.

Vì thời gian nghỉ của cô quá dài nên số bệnh nhân hẹn khám với cô cũng đã chất đống.

Bạch Lăng Diệp nhìn xấp phiếu hẹn khám đặt trên bàn mà không khỏi thở dài, cô mặc áo blouse, bắt đầu ngồi vào bàn làm việc.

Quá trưa, Bạch Lăng Diệp vội vã thay đồ để đi ăn trưa, vừa ra tới cửa, Lăng Hạo Thiên đã đưa một hộp đồ ăn đặt lên tay cô, "Của cô đây! Không cần cảm ơn! Là chồng của cô nhờ tôi mang tới!"

Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Vậy tôi không khách khí nữa!" Nói xong cô liền ôm lấy hộp cơm xoay người đi vào phòng còn không quên đóng cửa lại.

Lăng Hạo Thiên ở ngoài cửa tức mà không nói được câu gì, vừa ăn trưa xong, chưa kịp nuốt xuống, anh đã bị Hàn Trạch Dương gọi điện thoại tới kêu đi mua cơm giúp Bạch Lăng Diệp.

Kết quả cơm vừa đưa tới, ngay cả một lời cảm ơn cũng không có đã bị người ta nhốt ở bên ngoài.

Lăng Hạo Thiên lập tức rút điện thoại ra gọi cho bà xã cầu sự an ủi, "Vợ à! Em có biết là bạn của em vô tâm lắm không hả, anh cất công đưa cơm tới cho cô ấy mà ngay cả một câu cảm ơn cũng không nhận được?"

"Hả?"Vương Giai Kỳ ở đầu giây bên kia vẫn chưa hiểu gì.

"Này Lăng Hạo Thiên, anh có thể trượng nghĩa chút không hả? Không phải anh nói không cần cảm ơn sao? Sao bây giờ lại đi mách lẻo như vậy? Tôi còn chưa có nói chuyện tôi nhìn thấy một nữ y tá ăn mặc gợi cảm đi từ phòng anh ra với Giai Kỳ đâu đấy?"

Bạch Lăng Diệp từ trong phòng ló đầu ra khỏi cửa nói khiến Lăng Hạo Thiên giật mình, còn Vương Giai Kỳ bên kia đầu giây thì nổi giận hô lên, "Lăng Hạo Thiên! Anh được lắm! Anh cứ chờ đấy!" Nói xong cô liền lập tức cúp điện thoại.

"Bà xã! Bà xã! Em nghe anh giải thích!" Lăng Hạo Thiên chỉ biết tuyệt vọng nói vọng vào điện thoại.

Bạch Lăng Diệp cười cười, "Tôi đã nói với anh rồi! Tôi chính là một ác ma, cho nên anh đừng có chọc tôi!"

Lăng Hạo Thiên rầu rĩ, đáng lý ra hắn không nên trêu chọc Bạch Lăng Diệp, hai vợ chồng bọn họ, người nào cũng là kẻ không dễ chọc mà, anh ngẩng đầu nhìn Bạch Lăng Diệp, "Tôi sai rồi! Nhưng mà, Lăng Diệp à! Tý nữa nếu Giai Kỳ có tới, cô giải thích giúp tôi một chút được không?"

Bạch Lăng Diệp liếc nhìn anh ta, "Nể tình anh mang cơm tới cho tôi, lại còn là ông chủ của tôi! Tôi sẽ giúp anh lần này!"