Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 21: Nguyễn Hạo Thần, ly hôn đi!



"Nguyễn Hạo Thần, ly hôn đi!"

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên của anh sau khi bị câm.

Rất khó nghe, nhưng cô lại chẳng quan tâm, bởi vì cô đã không thèm để ý đến người đàn ông này nữa!

"Cô dám nói lại một lần nữa xem!"

Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, sự tức giận bắt đầu cuồn cuộn ở trong lòng, trước khi hôn mê cũng đòi ly hôn, sau khi tỉnh lại vẫn đòi ly hôn!

Rốt cuộc là ai cho cô lá gan và dũng khí đó?

Tô Khiết không sợ hãi mà đối đầu với ánh mắt đáng sợ của anh, lại nói một lần nữa: "Nguyễn Hạo Thần, chúng ta ly hôn đi!"

Ha!

Tô Khiết đột nhiên mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, dạ dày của cô cồn cào một hồi, hơi thở mang theo mùi thuốc lá của người đàn ông tràn ngập vào khoang mũi của cô.

Rất nhanh sau đó, mùi máu tươi tỏa ra khắp trong khoang miệng của cả hai, nhưng Nguyễn Hạo Thần không hề có ý định sẽ dừng lại.

Tô Khiết chỉ cảm thấy môi của mình nhoi nhói, mùi máu tươi lan rộng, cô biết môi của mình đã bị Nguyễn Hạo Thần cắn đến nát.

Muốn đẩy anh ra nhưng hai tay đều bị anh nắm chặt, một tay đặt lên vòng eo của cô, kéo cơ thể cô dán chặt vào anh, không một khe hở.

Tô Khiết biến sắc, cô cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể của người đàn ông này rất rõ ràng, trong đầu hiện lên cảnh tượng đêm hôm đó, cũng bởi vì như vậy nên con của cô mới không còn nữa!

Cong đầu gối lên định thúc vào vị trí người anh em của anh, nhưng Nguyễn Hạo Thần đã phát giác được, nhanh chóng quay người buông lỏng cô ra.

Nhìn thấy con dao gọt trái cây trên chiếc bàn bên cạnh, cô tiến tới cầm lên, đâm về phía của anh không một chút do dự.

Cô muốn báo thù cho mẹ và bé con của mình, người đàn ông này không chết thì mối hận trong lòng của cô không thể nào tiêu tan!

Khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần tối sầm lại, né tránh, người phụ nữ này lại muốn giết anh, đúng là hay thật!

Thấy anh tránh được, Tô Khiết liền quay người chạy về phía cửa, vừa muốn xông ra thì cơ thể đã bị người đàn ông khiêng lên, con dao rơi xuống đất.

Cô dãy dụa không ngừng: "Nguyễn Hạo Thần, anh thả tôi ra, thả tôi ra!"

Hai tay của cô không ngừng đánh vào lưng của anh, nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn hoàn toàn không có chút phản ứng nào.

Cô đã mấy ngày không ăn gì cả, chống đỡ được lâu như vậy đã là kỳ tích, cho nên cú đấm của cô cũng chỉ giống như gãi ngứa, chẳng thể nào làm anh đau.

Anh không chút dịu dàng mà nhét cô vào trong xe, lái xe rời khỏi bệnh viện.

Mà lúc này Lâm Tiêu đang ở bệnh viện cấp một vô cùng buồn rầu, mấy hôm nay không biết Nguyễn Hạo Thần đang bận rộn chuyện gì mà lại không đến thăm cô ta, gọi điện thoại thì lúc nào cũng trong trạng thái máy bận.

Có lẽ là đang bận việc tang lễ của Lâm Khả Khanh, đây là suy nghĩ duy nhất của cô ta.

Bây giờ, hẳn là Tô Khiết đã hận Nguyễn Hạo Thần đến chết rồi!

Cô ta gặm quả táo trong tay, nghe thấy tiếng gõ cửa thì nhanh chóng ném quả táo vào thùng rác, mau chóng nằm xuống.

"Vào đi."

Ngụy Toàn từ ngoài cửa bước vào, cầm một bó hoa hồng trong tay.

Nhìn thấy người đến là Ngụy Toàn, vẻ mặt vui sướng của Lâm Tiêu ngay lập tức biến mất không còn chút dấu vết.

"Cô Lâm, đây là hoa mà Tổng giám đốc bảo tôi mang đến, gần đây Tổng giám đốc có một dự án gấp nên đã đi công tác, đặc biệt sắp xếp tôi đến đây chăm sóc cho cô."

Thì ra là đi công tác, hèn gì điện thoại vẫn luôn ở trạng thái bận.

Nghi ngờ trong lòng của cô ta cũng nhanh chóng tan biến.

"Ngụy Toàn, anh có gặp Tô Khiết không?"

"Mẹ của cô Tô đã qua đời, tang lễ cũng được tổ chức đơn giản, cô Tô bởi vì việc đó mà quá đau buồn nên đã hôn mê bất tỉnh, đã được đưa vào bệnh viện. Cô Lâm, Tổng giám đốc đã cho người mời một điều dưỡng cho cô, có lẽ một lúc nữa sẽ đến ngay thôi, nếu như không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây."

Lâm Tiêu gật đầu, sau khi Ngụy Toàn đi khỏi, trên khuôn mặt của cô ta hiện lên một nụ cười châm biếm.

Quá đau buồn nên đã hôn mê bất tỉnh, Tô Khiết ơi Tô Khiết, vốn dĩ cô nên chết đi!

Cô nên chết cùng với vợ chồng Nguyễn thị trong trận cháy lớn đó, thật sự quá đáng tiếc.1

Sau khi Ngụy Toàn rời khỏi, anh ta lấy di động ra gọi báo tin cho Nguyễn Hạo Thần.

Mấy hôm nay, Tổng giám đốc có đi công tác hay không anh ta biết rất rõ, Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn chăm sóc cô Tô đang hôn mê ở bệnh viện, nhưng không hiểu tại sao lại muốn nói dối Lâm Tiêu như thế này.

Chỉ có điều, có một chuyện mà anh ta có thể khẳng định, Tổng giám đốc chắc chắn có quan tâm đến cô Tô, hơn nữa còn có loại cảm xúc quan tâm đặc biệt kia, bằng không ngày đó khi cô Tô ngất xỉu, Tổng giám đốc cũng sẽ không cuống cuồng đến thế.

Xe nhanh chóng dừng ở trước cổng biệt thự, quản gia đi ra, vừa định mở cửa xe cho Nguyễn Hạo Thần thì bên trong đã đột ngột đẩy ra.

Sau khi Tô Khiết xuống xe thì cô lập tức chạy vào bên trong biệt thự, cô không hiểu tại sao Nguyễn Hạo Thần lại muốn dẫn cô về nơi này.

Nguyễn Hạo Thần trầm mặt xuống xe, bước những bước dài đuổi theo hình bóng của Tô Khiết.

Quản gia đứng bên cạnh bị hai người xem như không khí, đôi mắt ông ta chuyển động, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Mọi người đều biết rằng Nguyễn Hạo Thần không hề thương Tô Khiết, chỉ thích Lâm Tiêu, nhưng tình cảnh vừa rồi là sao vậy?

Cô Tô vừa xuống xe đã chạy, cậu chủ vừa xuống xe đã đuổi theo?

Tô Khiết đi vào thì ngay lập tức chạy lên lầu đi vào phòng, khóa trái cửa lại.

Làm xong hết mọi việc, cơ thể cô như quả bóng bị xì hơi, không còn chút sức lực nào nữa mà nằm lên giường.

Mặc dù cô đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần ba năm, nhưng bọn họ đều chia phòng để ngủ, cô ngủ ở phòng khách, còn Nguyễn Hạo Thần ngủ ở phòng ngủ chính.

"Ầm ầm ầm!"

"Tô Khiết, tốt nhất là cô mở cửa ra cho tôi, tôi cũng không muốn vì cô mà phải thay cánh cửa mới!"

Nghe được lời này, khóe mắt của Tô Khiết giật giật, chẳng lẽ anh muốn đạp cửa hay sao?

Đúng là khả năng này vô cùng lớn!

Quả nhiên một giây sau, cánh cửa đã bị đạp kêu rầm rầm, Tô Khiết che lỗ tai của mình lại.

Cô không tin là Nguyễn Hạo Thần có thể đá văng cánh cửa này, phải biết rằng giá cả của những cánh cửa bên trong căn biệt thự này không hề thấp, mức độ cứng cáp có thể nói...

"Rầm!"

Cánh cửa bị đá văng, đổ rầm trên mặt đất.

Tô Khiết vội vàng ngồi dậy, ngơ ngẩn nhìn tình huống trước mắt, đắt thì làm được gì chứ? Vậy mà cũng không chịu nổi mấy cú đạp!

Cô nhìn sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần, nuốt nước bọt.

Cô sử dụng thủ ngữ: "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện!"1

Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

Hoàn toàn không để ý đến ngôn ngữ ký hiệu của cô.

Giọng nói lạnh đến đáng sợ!

"Cô muốn chạy sao, hay là cô lại tiếp tục chạy cho tôi xem nào."

Tô Khiết:...

Anh từng bước ép sát, cô từng bước lùi lại, đến khi đụng phải bức tường, trong lòng của cô đột nhiên run lên.

Quay đầu nhìn về những món đồ trang trí trên hộc tủ, cô cầm lên ném về phía Nguyễn Hạo Thần, những món đồ này cũng khá nặng, nếu như bị ném trúng thì đương nhiên sẽ chảy máu!

Chẳng mấy chốc, trong phòng lại vang lên mấy tiếng rầm rầm, mà ở dưới lầu, người hầu và quản gia nhìn nhau, chuyện này thật là con mẹ nó đại chiến thế kỷ!1

Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô Tô có cơn giận lớn đến thế.

Bên cạnh Tô Khiết đã không còn thứ gì có thể ném, trừng mắt liếc anh một cái, lại nhấc chân chạy.

Thế nhưng vẫn chưa chạy đến cửa thì đã bị anh bắt lại, túm lấy tóc đuôi ngựa của cô, trói buộc thân thể cô.

Anh hung tàn nói: "Tô Khiết, nói cho cô biết, cả đời này tôi cũng sẽ không ly hôn với cô, cô bỏ ngay cái ý nghĩ này đi!"