Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 28: Thật là cực kỳ đáng buồn



Tô Khiết chỉ cảm thấy ở cổ họng, bên trong khoang miệng có mùi tanh nồng, đôi mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, hận không thể đi thẳng đến đó giết chết cô ta!

Nguyễn Hạo Thần đáng chết! Lâm Tiêu cũng đáng chết!

Thấy bộ dạng này của cô, Lâm Tiêu càng đắc ý hơn, hận đi, càng hận càng tốt.

Cô ta khẽ vuốt ve lọn tóc của mình, nụ cười xán lạn.

"Tô Khiết, tôi còn có một chuyện quan trọng muốn nói cho cô nghe, đó là tôi mang thai rồi, là con của Thần.

Cho nên sau khi mỗi lần anh ấy rời đi, chỉ cần tôi gọi điện thoại thì anh ấy sẽ lập tức đến bên tôi trước, thấy không?

Đây là sự khác biệt giữa cô và tôi, con của cô thì anh ấy ruồng bỏ như phân, mà con của tôi thì anh ấy xem như châu báu!"

Đứa con!

Giữa bọn họ lại có một đứa con!

Cô quả thật là cực kỳ đáng buồn!

Mùi tanh nồng lại dâng lên lần nữa, lần này Tô Khiết gắng gượng mà nuốt vào trong.

"Cô nói xem, nếu bây giờ tôi gọi điện thoại cho Thần, nói cô bắt cóc tôi còn muốn làm hại con của chúng tôi, cô cho rằng Thần sẽ tin tưởng ai?"

Không cần phải nói, cũng không cần lời giải thích dư thừa, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không hề do dự mà tin tưởng Lâm Tiêu, mọi chuyện đã được bày rõ ra trước mắt, dù sao bọn họ kết hôn ba năm, ròng rã ba năm, anh chưa từng tin tưởng cô.

Điện thoại liền được gọi đi, nhanh chóng có tiếng nói của Nguyễn Hạo Thần vang lên.

Nhưng nghe giọng điệu của anh cũng không quá vui vẻ.

Nụ cười của Lâm Tiêu dần biến mất, bây giờ cô ta càng tin chắc rằng Nguyễn Hạo Thần đã bắt đầu có tình cảm với Tô Khiết, cho nên khi ở bên cô ta thì anh luôn thất thần.

Lúc đó anh chắc chắn đang nghĩ đến người phụ nữ đê tiện là Tô Khiết này!

"Tiêu Tiêu, có chuyện gì không?"

Đôi mắt đỏ tươi củaTô Khiết nhìn chằm chằm chiếc điện thoại ấy, cô chưa từng nghe thấy giọng điệu dịu dàng bình thản như vậy, ngoại trừ lúc anh đối mặt với người phụ nữ Lâm Tiêu này.

Lâm Tiêu nở nụ cười âm u lạnh lẽo, bắt đầu màn biểu diễn của mình!

"A a a, Thần mau cứu em, Tô Khiết cô ta, cô ta điên rồi, cô ta muốn giết chết con của chúng ta..."1

Bốp!

Một bạt tai tát vào mặt Tô Khiết, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại cho rằng Tô Khiết đang đánh Lâm Tiêu.

"Cầu xin cô buông tha tôi đi, cô muốn làm gì cũng được, á..."

Một tiếng hét thảm.

Trái tim của Nguyễn Hạo Thần bị bóp chặt, đúng là đáng chết!

Anh gầm nhẹ với điện thoại: "Tô Khiết, nếu Tiêu Tiêu xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ cho cô nếm mùi bị phanh thây xé xác!"

Anh vừa nói xong, điện thoại đã liền cúp.

Lâm Tiêu ném thẳng điện thoại xuống đất, màn hình tức khắc bị nứt ra, màn hình cũng biến thành màu đen.

Cô ta đứng trước mặt cô, lần lượt cho Tô Khiết mấy bạt tai.

Một người đi tới, đưa một cây dao gọt trái cây sắc bén cho Lâm Tiêu.

Cô ta nghịch con dao gọt trái cây trong tay, cười nói: "Cô nói xem nếu con dao này vẽ mấy đường lên mặt cô, cô thấy thế nào? Tôi cực kỳ chán ghét gương mặt này của cô!"

Đến cuối cùng, Lâm Tiêu gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Cũng bởi vì gương mặt này của Tô Khiết nên mới dẫn đến Nguyễn Hạo Thần nhớ cô ta mãi không quên, thậm chí còn có tình cảm.

Con dao lạnh buốt đặt trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Khiết, khoa tay quơ tới quơ lui, càng như vậy, nội tâm cô ta sẽ càng bị dày vò hơn.

Tô Khiết nhìn chằm chằm cô ta, nếu như cô không chết, sau này cô nhất định sẽ khiến Lâm Tiêu muôn đời muôn kiếp cũng không quay đầu được!

A!

Con dao rạch mạnh lên khuôn mặt cô, vết thương nóng bỏng và đau đớn, đau đến tận đáy lòng.

"Cút… ra!"

Tiếng nói phẫn nộ khàn khàn của cô vang lên, cô dùng hết toàn bộ sức lực để thoát khỏi hai người đàn ông cao lớn phía sau, người đằng sau đang xem kịch vui, trong lúc nhất thời đã bị Tô Khiết thoát ra được.

Tô Khiết đá thẳng một cú vào bụng của Lâm Tiêu, nhanh chóng nhặt con dao trên đất lên, đâm thẳng vào chân của Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu bị đau nên hét lên, vội vàng bò ra ngoài, người phía sau muốn ngăn cản Tô Khiết, lại bị bộ dáng của Tô Khiết dọa sợ.

Khuôn mặt sưng đỏ dính máu, dòng máu đỏ tươi liên tiếp nhỏ xuống từ mặt cô, hai đồng tử đỏ rực, con dao trong tay cô còn nhuốm máu.

"Đám vô dụng mấy người còn không mau bắt cô ta lại, tôi bỏ nhiều tiền như vậy để thuê các anh đến đây ngây người ra đấy à!"

Lâm Tiêu gào thét trong sợ hãi.

Tô Khiết vọt về phía cô ta lần nữa, đồng tử của Lâm Tiêu co rút, nhanh chóng đi ra ngoài, sau khi đi ra bên ngoài, thứ theo sát mà đến là cơn đau từng đợt ở bụng.

Trong lòng cô ta bắt đầu hoảng sợ, đứa con, đứa con không thể xảy ra chuyện!

Vào lúc này tiếng còi cảnh sát vang lên, từ xa đến gần, Lâm Tiêu nghĩ cứu tinh tới rồi, nhưng cô ta còn chưa kịp thở phào trong lòng, thì đã thấy Tô Khiết chạy về phía cô ta bên này.

Cô ta lui về sau mấy bước, đồng tử đột nhiên co rút, vội vàng đi về phía trước mấy bước.

Đằng sau là vách núi, cao ít nhất trăm mét, bên dưới là sóng biển gào thét, vỗ mạnh lên tảng đá.

Nếu rơi xuống từ nơi này, cô ta sẽ lập tức bị sóng biển nuốt trọn.

"Tô Khiết cô không được qua đây, nếu cô hại tôi thì Thần cũng sẽ không tha cho cô, huống chi bây giờ tôi đang mang thai..." Con của anh ấy.

Cô ta còn chưa nói hết lời, giữa hai chân bỗng thấy ấm áp, toàn bộ thân thể của cô ta đều đang run rẩy.

Con của cô ta!

Tô Khiết thấy vậy, bỗng nhiên bật cười, cười đến mức thê lương kinh khủng, đây chính là báo ứng!

Đây là báo ứng của Lâm Tiêu, bọn họ hại con của cô, vậy thì con của bọn họ cũng không được sống!

Cô biết như vậy là rất tàn nhẫn rất vô nhân tính, đứa bé thật sự vô tội, nhưng mà con của cô lại càng vô tội càng đáng thương hơn.

"A a a, Tô Khiết tao giết mày!"

Cảm xúc của Lâm Tiêu sụp đổ, lập tức nhào về phía cô, đánh gục cô ngã xuống đất, hai tay hung hăng bóp lấy cổ của cô, sắc mặt dữ tợn.

Tô Khiết cảm thấy mình sắp không thở nổi, bàn tay nắm bụi trên đất, vẩy vào đôi mắt của Lâm Tiêu.

Người kia kinh ngạc kêu lên.

Tô Khiết nhanh chóng đẩy cô ta ra, sau khi dùng sức tát cô ta mấy bạt tai, móng tay cô để lại mấy vết máu thật sâu trên người cô ta.

"Tô Khiết, cô dừng tay lại cho tôi!"

Nguyễn Hạo Thần lao đến, cảnh sát nhanh chóng đi đến, thấy tình hình trước mắt cũng có phần kinh ngạc, phụ nữ quả nhiên là người tàn nhẫn.

"Thần, mau cứu em, đứa con, đứa con..."

Bốp!

Lâm Tiêu vẫn chưa nói xong, đã lập tức bị Tô Khiết tát hai cái thật mạnh.

Nguyễn Hạo Thần thấy thế, lửa giận tăng cao, cướp lấy súng ngắn của người cảnh sát bên cạnh.

"Nguyễn Hạo Thần..."

"Câm miệng, con của tôi đã sắp mất rồi, các người còn do dự nữa thì người yêu của tôi cũng sẽ chết!"

Nghe thấy tiếng hét giận dữ của Nguyễn Hạo Thần, cô chậm rãi đứng dậy từ trên người Lâm Tiêu, nhưng cô còn chưa kịp ra dấu gì, một tiếng súng phá tan chân trời đã vang lên...

Thân thể của Tô Khiết lay động rồi lùi lại mấy bước, dòng máu chảy róc rách từ nơi trái tim, nhuộm đỏ chiếc váy trắng đã dính bụi của cô.

Ánh mắt cô hơi đờ đẫn, một giọt nước mắt máu rơi xuống từ khóe mắt của cô, mau chóng bị bụi che giấu.

Đồng tử màu mực của Nguyễn Hạo Thần co rút lại, bàn tay cầm súng run nhè nhẹ, vứt xuống rồi lập tức xông tới.