Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 37: Chuyện xưa của Thư Khả Như



“Tuy nhiên, đáng tiếc là Tô Khiết đã chết, còn tôi là Tô Thanh Anh!”

Tô Thanh Anh lại nở nụ cười một lần nữa. Sau đó, cô rất bình tĩnh, chẳng hề lúng túng. Trong lòng cô thầm nhủ rằng Tô Khiết đã chết từ năm năm trước, hiện tại cô chính là Tô Thanh Anh!

Chu Ngọc nhìn cô chòng chọc, anh ta cũng không vạch trần thêm nữa, anh ta biết khá nhiều chuyện vào năm năm trước.

Lúc ấy, anh ta hoàn toàn không tin người phụ nữ này lại đi ngoại tình, còn về đứa bé thì anh ta không rõ lắm.

Thần vẫn luôn khẳng định chưa từng chạm vào cô, xem ra cũng có thể do anh ấy uống say rồi làm lúc nào không hay.

“Đây là chuyện giữa hai người chúng tôi, cô đừng quan tâm, dù muốn cũng chẳng lo nổi.”

Thư Khả Như cắn đôi môi đỏ của mình, nước mắt ào ạt rơi xuống, cô ấy cúi đầu nói với Tô Thanh Anh: “Thanh Anh, cậu đừng lo cho tớ, tớ không có chuyện gì đâu.”

Tô Thanh Anh nhìn theo bóng lưng bọn họ, hai tay siết chặt, ánh mắt dần trở lạnh.

Rõ ràng nơi hoang vu khi ấy không một bóng người, ngoại trừ bọn Lâm Tiêu ở bên ngoài, tại sao Chu Ngọc lại phát hiện cô được cứu lên chứ?

Từ từ nhắm hai mắt lại, dù là ai cũng không thể ngăn cản kế hoạch báo thù của cô.

Trong chiếc Maybach đen, phía trước chỉ có tài xế đang lái xe, phía sau chính là Chu Ngọc và Thư Khả Như.

Sau khi Thư Khả Như lên xe thì im lặng suốt, cô ấy ngồi cách Chu Ngọc một khoảng xa tựa như có mầm bệnh phóng ra từ người anh ta vậy.

Ngoài mặt cô ấy rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng lại thấp thỏm không yên, cô ấy nhìn cảnh sắc thay đổi liên tục bên ngoài cửa kính trong lòng dần lo lắng hơn.

Cô ấy thích Chu Ngọc, rất thích rất thích…

Song, dường như cho tới bây giờ, anh ta chẳng hề thích cô ấy, thậm chí còn… Anh ta đã từng thích một cô gái, thích sâu đậm, trung tâm của thế giới chỉ có mình người nọ!

Khi ấy, bọn họ còn trẻ, thanh xuân là thời gian tươi đẹp nhất nhưng đối với cô ấy chỉ có mỏi mệt và kinh khủng bởi người con gái anh ta yêu bị cô ấy hại chết. Vì thế, tất cả sự tức giận và bi phẫn của anh ta đều trút lên người Thư Khả Như.

Trong mắt người ngoài, anh ta là kẻ phóng khoáng, dịu dàng lại phong lưu, chạm vào biết bao người con gái. Tuy nhiên, chỉ một mình cô ấy biết rõ rằng anh ta luôn tra tấn mình, chưa từng chạm vào cô gái khác ở bên ngoài.

Những người phụ nữ kia chẳng qua anh ta gặp dịp thì chơi, đùa vui chút thôi!

Mỗi lần tâm trạng anh ta không tốt thì kiểu gì cũng sẽ trút giận lên người cô ấy, thậm chí còn dùng xích khóa lại rồi bắt đầu tra tấn bằng những hình thức nhục nhã khó coi.

Sau khi cô ấy trốn thoát nhưng trong lòng vẫn còn bóng ma, phải gặp bác sĩ tâm lý thôi miên suốt hai năm mới ra khỏi cơn ác mộng đó. Sau này, cô ấy gặp được Tô Thanh Anh, phát hiện cô còn thảm và đau khổ hơn mình rất nhiều.

Hai người dần trở thành bạn bè. Lần này, cô ấy chỉ định trở về nước mấy tháng, không có ý ở đây lâu dài nhưng hoàn toàn chẳng ngờ Chu Ngọc lại nắm thông tin nhanh như vậy!

Mà mãi mãi cô ấy cũng chẳng quên được, anh ta đã hét với mình ở trước cửa phòng cấp cứu: “Cút ra ngoài, đừng để tôi gặp lại cô!”

Đôi mắt của Chu Ngọc rét lạnh, từ khi bắt đầu chạy trốn, anh ta đã thay đổi!

“Chạy trốn!”

Anh ta cười miệt thị, nụ cười ấy lại làm nhiều người rùng mình.

“Thư Khả Như à, cô rất có năng lực đấy. Tại sao bây giờ không chạy đi? Tôi còn tưởng cô có bản lĩnh ở nước ngoài cả đời đấy.”

Thư Khả Như nghe vậy bèn hoàn hồn, cô ấy cúi đầu im lặng.

Nhiều năm như vậy, cô ấy đã trả những gì cần trả, chỉ là bản thân đã chẳng còn tha thiết yêu đương gì với người đàn ông kia, chỉ còn mệt mỏi cùng bất lực.

“Nói chuyện!”

Anh ta bỗng gầm lên dữ tợn khiến Thư Khả Như ngạt thở, còn chưa đợi cô ấy phản ứng lại thì tay người nọ đã nắm chặt cằm cô ấy.1

Nó khiến Thư Khả Như cảm thấy đau đớn khôn nguôi lại chẳng thể thoát khỏi!

“Anh bảo tôi nói gì đây? Còn gì để nói à?”

Cô ấy cười lạnh lùng, khóe miệng mang theo sự châm chọc và khinh bỉ.

Tám năm, từ lúc cô ấy mười tám tuổi thì bản thân đã bị giam cầm suốt tám năm.

Cũng may cô ấy là cô nhi nên không có gì trói buộc, bằng không Thư Khả Như chẳng biết giải thích thế nào với bố mẹ của mình.

Cũng may cô ấy không có ràng buộc!

“Không gặp mấy năm cánh liền cứng rồi nhỉ, một lát nữa sẽ để cho cô cảm nhận cái giá đắt của tội chạy trốn!”

Cô ấy quật cường trừng mắt nhìn anh ta, rồi dùng đầu đập thật mạnh vào cằm Chu Ngọc, anh ta bị đau nên thả lỏng tay.

Thư Khả Như mở cửa xe, vốn muốn nhảy xuống nhưng eo bị tóm lấy, hai tay và hai chân cô ấy giãy giụa liên tục: “Tên khốn Chu Ngọc, tên đê tiện, anh mau buông tôi ra!”

Tên khốn? Tên đê tiện?

Quả nhiên không dạy dỗ mấy năm nên lá gan lớn thêm không ít, bây giờ còn dám nhảy xuống xe!

Ôm cô ấy vào ngực, cánh tay dài vươn ra đóng cửa lại.

Tài xế thấy thế bèn vội khóa lại, hành động lúc nãy đã dọa ông ta sợ một phen. Con bé này cũng quá mạnh mẽ rồi, thế mà dám nhảy xuống xe.

Bàn tay lớn kéo tóc cô ấy, sau đó, Thư Khả Như chỉ cảm thấy da đầu tê dại không thôi.1

Sắc mặt Chu Ngọc đầy hiểm ác, hai mắt sắc bén: “Cô có dám lặp lại lời vừa rồi một lần nữa không hả?”

“Tên khốn! Tên đê tiện!”

Nói xong, bàn tay nhỏ của cô ấy kéo mạnh tóc anh ta.

Trên gương mặt nhỏ nhắn là sự không cam lòng, cô ấy bị anh ta cầm tù nhiều năm như vậy, nếu đã bắt đầu thì cũng nên kết thúc thôi. Cô ấy chẳng còn nợ gì anh ta, huống chi người kia chết là việc ngoài ý muốn!

“Tên đê tiện Chu Ngọc kia, thả tôi ra, những gì nên trả thì tôi đã trả rồi. Hơn nữa, cái chết của cô ta không phải do tôi làm!”

“Cô câm miệng cho tôi, cô không có tư cách nhắc đến cô ấy. Coi như không phải cô hại chết nhưng nếu cô không đẩy cô ấy thì làm sao có những chuyện tiếp theo?”

Thư Khả Như lập tức im lặng, đúng vậy, là cô ấy đẩy người nọ nhưng lúc đó cô ấy không hề thấy có xe chạy qua. Song, chẳng biết vì sao khi cô ấy đẩy người thì có một chiếc xe hàng lớn chạy tới.

Mà mục tiêu rất rõ ràng!

Chỉ là chuyện đã trôi qua nhiều năm nhắc lại có ích gì chứ?

Chết cũng chết cả rồi, cũng không có gì để nói.

“Đúng, là tôi cố tình hại chết cô ta, ai bảo lúc đầu tôi thích anh đến thế? Thích anh đến nỗi như bị ma nhập.”

Cô ấy rất thích anh ta nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nói lần nào, thậm chí bản thân còn chẳng thổ lộ bao giờ.

Mỗi lần sau khi bị anh ta tổn thương, trong đêm tối, cô ấy tự mình liếm láp vết thương máu chảy dầm dề với nỗi đau đớn cùng sự bất lực.

Khi ấy, Thư Khả Như từng nghĩ rằng có lẽ qua thêm một thời gian nữa thì anh ta sẽ thích cô ấy một chút xíu. Nhưng không, chưa từng có!

Sau đó, dần dần chỉ còn lại mỏi mệt, khắp người đầy vết thương…

Ánh mắt Chu Ngọc lóe lên: “Vậy nên bây giờ cô thừa nhận bản thân hại chết cô ấy à? Nhiều năm rồi vẫn chưa từng thừa nhận, hiện tại lại thú nhận cô cảm thấy còn ý nghĩa gì không?”

“Chẳng có ý nghĩa gì nên tôi mới thừa nhận, dù sao tất cả mọi người đều cho rằng tôi hại chết cô ta, có giải thích thì mấy người cũng chẳng nghe. Vậy nên tôi đành thừa nhận thôi, có gì là không thể?”

Tay anh ta dần buông, Thư Khả Như cũng thả tóc Chu Ngọc ra.

Một giây sau, anh ta bỗng bóp cổ cô ấy, hai mắt đỏ ngầu!

“Nếu cô đã thừa nhận, vậy thì cô nên chết đi!”