Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 45: Nói hết chuyện cũ



“Tớ chia sẻ những chuyện này với Tần Ngọc Linh, cũng chính là một trong những người bạn tốt của tớ. Cô ta và tớ thân nhau nhất, lúc ra ngoài chơi, tớ luôn dẫn cô ta theo. Như vậy thì tớ và Chu Ngọc cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

Nhưng tớ không ngờ Chu Ngọc lại bày tỏ với Tần Ngọc Linh. Hai người họ nhanh chóng ở bên nhau. Tớ cũng từng chất vấn Tần Ngọc Linh…”

“Rõ ràng biết tớ thích Chu Ngọc, tại sao còn đồng ý ở bên cạnh anh ta. Nhưng câu trả lời của cô ta như sét đánh ngang tai tớ. Hai người họ đã ngủ với nhau, lăn lộn trên một giường!”

Nói tới đây, Thư Khả Như dừng lại, sau đó rót cho bản thân một ly rượu rồi hung hăng nốc cạn mà không hề chần chừ. Tô Thanh Anh chỉ lo uống mà không lên tiếng. Bỗng dưng cô thấy mình và Thư Khả Như thật thảm thương. Tất cả đều là vì tình yêu!

“Về sau, tớ thành toàn cho họ, dứt khoát thu lại cái mà mình gọi là thích anh ta. Nhưng mỗi lần gặp Chu Ngọc, trong lòng tớ vẫn không nhịn được cảm thấy vui vẻ. Nhưng khi thấy hai người họ ở bên nhau vui vẻ, trong lòng tớ đau như dao cắt.

Đây có lẽ chính là cảm giác yêu thầm. Ngay cả thân phận và tư cách để ghen cũng không có, ngoại trừ xót xa trong lòng thì không còn gì khác nữa.

Họ yêu nhau tới năm ba đại học. Họ bên nhau được hai năm. Trong thời gian đó, họ cũng có cãi nhau nhưng vốn không vì vậy mà chia tay.

Mãi tới sau này tớ phát hiện một chuyện. Tần Ngọc Linh đã phản bội Chu Ngọc. Cô ta không chỉ ở bên cạnh một người đàn ông, còn bị tớ bắt gặp những hai lần.

Trong hai tháng Chu Ngọc không có mặt, tớ không biết Tần Ngọc Linh đã đổi bao nhiêu người bạn trai. Nhưng điều duy nhất tớ xác nhận được là cô ta đã cắm sừng Chu Ngọc, không chỉ là một cái sừng thôi đâu.

Tớ còn ngây ngô đi chất vấn cô ta. Sau đó mới biết cô ta đã mang thai nhưng không biết là con của ai. Cô ta xin tớ giữ bí mật với anh ta.

Mẹ cô ta nhập viện, cần phải trả viện phí rất cao. Cho nên cô ta mới làm vậy. Lúc đó tớ cũng tin, đồng ý với cô ta là mãi mãi sẽ không để lộ chuyện này ra, cũng sẽ không nói cho Chu Ngọc biết.

Tuy nhiên, con người không cách nào đoán trước được vận mệnh tương lai. Trên đường đưa cô ta về nhà, hai chúng tớ đùa giỡn, tớ không cẩn thận đẩy cô ta một cái nhưng Tần Ngọc Linh lại tự mình chạy ra giữa đường.

Một chiếc xe tải lớn lao tới, trực tiếp đụng trúng cô ta. Máu chảy nhiều tại chỗ, máu trên đầu cũng chảy ra ngoài.

Tớ biết Tần Ngọc Linh bị sẩy thai nên mới chảy nhiều máu đến vậy. Vết thương trên cánh tay và đầu vốn không nghiêm trọng. Lúc tớ hoàn hồn chạy tới thì Chu Ngọc đã tới nhanh hơn tớ một bước.

Cho tới giờ, tớ vẫn còn nhớ đôi mắt lạnh lùng và khát máu của anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tớ, hận không thể giết chết tớ ngay tại đó. Tớ còn nhớ câu nói anh ta từng nói với mình trước cửa phòng phẫu thuật, anh ta kêu tớ cút và không muốn nhìn thấy tớ. Tớ thử giải thích nhưng không hề có tác dụng gì.”

Thư Khả Như lộ ra một nụ cười ảm đạm, càng thích thì càng đau, càng muốn quên thì lại quên không được. Cô ấy lại uống một ly rượu. Cô ấy nhìn Tô Thanh Anh và nói tiếp: “Tiểu Anh, có phải cậu cũng thấy tớ rất ngốc không?”

Tô Thanh Anh lắc đầu: “Cậu không ngốc. Chẳng qua cậu quá thiện lương, cho nên mới có thể bị Tần Ngọc Linh ba lần bốn lượt lợi dụng cậu.”

“Sau này tớ cũng không ngờ, truyền đến tin cô ta đã chết, cũng chính từ lúc đó, cơn ác mộng của tớ bắt đầu. Chu Ngọc bắt nhốt tớ vào trong một biệt thự. Có lúc không cho tớ ăn cơm, cũng không cho tớ uống nước. Sau đó, anh ta hỏi tớ có biết sai ở chỗ nào không?

Ha ha, ha ha ha ha, lúc đó tớ thật sự cảm thấy rất nực cười. Thấy tớ không chịu nhận, thế là anh ta công bố chuyện tớ hại chết Tẩn Ngọc Linh ra ngoài. Sau đó, tớ không cách nào học tiếp được và bị đuổi học.

Tiếp theo, tớ không biết mình bị nhốt trong căn phòng tối không thấy ánh mặt trời đã được bao lâu rồi. Có lần anh ta uống nhiều rượu và mạnh mẽ chiếm lấy tớ. Lúc đó, tớ ôm ấp một tia hy vọng, cảm thấy trong lòng anh ta có tớ. Anh ta cũng thích tớ. Tớ có thể làm bạn đồng hành để bước vào trái tim anh ta.

Nhưng tớ đã sai rồi. Tớ vô cùng sai lầm. Trong lòng anh ta trước giờ chưa hề thích tớ. Thời gian sau này, tớ giống như nhìn thấy địa ngục, nỗi đau bị đánh đập cho tới giờ tớ vẫn mãi không quên.”

Thư Khả Như mở to mắt, đôi mắt đỏ ngầu, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Tô Thanh Anh cũng cảm động lây. Cô cũng từng bị Nguyễn Hạo Thần dày vò. Tâm trạng tuyệt vọng đó không ai hiểu, cũng không ai bằng lòng muốn hiểu, ngoại trừ Tử Phàm.

Lúc đó, chắc Thư Khả Như không thể rơi được một giọt nước mắt. Nếu không thì lúc này cũng sẽ không ấm ức đến thế.

Cô ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô ấy và bất lực thở dài.

“Tớ bị hành hạ những năm năm như vậy. Sau đó, tớ lén trốn sang Mỹ, mất hai năm để chữa trị mới bước ra khỏi sự ám ảnh đó. Hơn nữa, nếu không phải Tây Thần đồng hành, tớ cảm giác mình sẽ không vực dậy được. Lần này quay về, tớ cũng không ngờ anh ta sẽ xuất hiện. Dù gì thời gian ba năm cũng đủ để anh ta quên tớ rồi chứ!

Sau đó, Tần Ngọc Linh trở lại. Ngày hôm qua cô ta quay về. Cô ta nói là mình từng bị mất trí nhớ, không lâu trước đó mới hồi phục trí nhớ. Tớ không thể nào tiếp tục tin cô ta được nữa.

Tần Ngọc Linh là một cô gái vô cùng tâm cơ, quá hèn hạ!

Còn tớ trước giờ cũng không nói Chu Ngọc nghe chuyện liên quan cô ta. Dù sao cũng không phải tớ bị cắm sừng. Cũng đâu phải tớ có cả một thảo nguyên xanh trên đầu!”

Tô Thanh Anh nghe xong thì bật cười, Thư Khả Như thì vừa khóc vừa mỉa mai.

“Nào, chúng ta uống rượu đi.”

Hai người cạn ly và một hơi uống hết. Cuối cùng, Thư Khả Như say bí tỉ nằm lên giường lớn và ngủ ngon lành. Nhưng Tô Thanh Anh lại không ngủ được. Cô trở về phòng mình, đứng trên ban công, khói thuốc trên tay làm mờ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Ánh mắt cô nhìn vào bầu trời đêm xa xăm, chỉ có một vì sao sáng lấp lánh. Trong đêm khuya thế này thì càng thêm hiu quạnh. Cô hút hết điếu thuốc, làn khói bay ra khỏi miệng cô, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười mỉa mai.

Cô không thích hút thuốc. Nhưng trong đêm hôm thanh vắng, chỉ có thuốc lá mới có thể làm dịu đi những hồi ức không đáng nhớ. Ở thành phố này, cô không muốn nghĩ tới nhưng nó lại xuất hiện thường xuyên hơn.

Tất cả mọi chuyện mà Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu gây ra, cô mãi mãi ghi nhớ, trước giờ không dám quên. Đột nhiên điện thoại reo lên, cô thấy Tôn Tử Phàm gọi đến nên cầm máy lên nghe.

“Tử Phàm, tối vậy rồi anh vẫn chưa ngủ hả?”

“Nhớ em nên không ngủ được. Tiểu Anh, em nghe anh nói. Lúc nãy anh tra được dạo này tập đoàn Nguyễn thị có một hạng mục lớn. Hơn nữa Nguyễn thị đã đầu tư hơn năm tỷ cho hạng mục này, em có muốn nghe không?”

Một dự án đầu tư hơn năm tỷ thì chắc chắn không phải dự án nhỏ. Cô nheo mắt, càng tò mò không biết chuyện gì sẽ diễn ra? Cô trông mong một cách khó hiểu.

“Anh nói nhanh đi, nói thêm một câu nhảm nhí thì em sẽ xử anh đó!”

Tôn Tử Phàm: “…”

Chà chà chà, bây giờ Tiểu Anh bạo lực quá đi, không thể dịu dàng một chút được sao?

“Em còn nhớ khoảng thời gian trước, anh và Tiểu Bảo tấn công tập đoàn Nguyễn thị không?”