Cô Vợ Có Chút Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc (Dụ Vợ Ngốc Động Phòng)

Chương 41



Xung quanh bỗng trở nên hỗn độn, giờ này đã là buổi trưa, bệnh nhân khắp bệnh viện cũng đã nghỉ ngơi, dòng người đi lại cũng thưa thớt dần nhưng các y tá, bác sĩ ai nấy đều hốt hoảng, tất bật chạy ngược chạy xuôi.

Phòng cấp cứu bật đèn sáng.

" Chuyện này không có khả năng xảy ra. "

" Giai Kỳ, em nó sẽ không sao mà. "

Tịnh Hương hoàn toàn ngồi im trên ghế chờ vô thức lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại vài câu, hình ảnh Giai Kỳ đau đớn ấy luôn hiện hữu trong đầu cô. Trong vô thức mà cô đã tự giơ tay mình lên đánh chính mình khiến các y tá im thin thít không dám động đậy mà sợ hãi nhìn cô.

Phía xa tiếng bước chân dồn dập chạy đến ngày một lớn, cả gia đình Nhược, Mục gia khi nghe tin liền cấp tốc chạy đến bệnh viện, tâm trạng mọi người đều chung một cảm xúc là lo lắng cho Giai Kỳ.

Người đầu tiên cầm lấy bàn tay Tịnh Hương là Nhược phu nhân mẹ cô, bà đè nén sự lo lắng mà hỏi cô con gái: " Giai Kỳ, em con sao rồi. "

Tịnh Hương lắc lắc đầu trả lời, " Con không biết ".

" Chuyện này là sao vậy Tịnh Hương. " Mục phu nhân cũng đi lại ngồi cạnh Tịnh Hương nhưng đáp lại bà cũng chỉ là câu " con không biết "

Tịnh Hương như một rô-bốt vậy chỉ thẫn thờ mà lắc đầu không nói quá nửa câu. Đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn mọi thứ, đảo mắt mang một chút hi vọng nào đó nhưng kết quả cô ủ rũ khi không tìm thấy thứ mình nên nhìn thấy lúc này, cô chớp mắt hỏi mọi người:

" Mục Hạo Kiện, anh ta đâu. "

Lúc này mọi người mới sửng sốt vì vội vàng mà quên mất báo lại cho Mục Hạo Kiện, Mục lão gia vội vàng lôi điện thoại ra gọi nhưng hai ba cuộc ông chỉ nhận được câu " thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng. "

Ông lắc đầu với mọi người: " Không liên lạc được ".

" Thằng oắt con này lại chạy đi đâu rồi, một tuần thì không nói giờ vợ nó nằm viện cũng không liên lạc được. " Mục phu nhân cau mày khẽ trách móc con trai mình.

" Chắc thằng bé nó bận. " Nhược phu nhân lên tiếng an ủi Mục phu nhân, thâm tâm vẫn hy vọng giờ phút này Mục Hạo Kiện ở đây, bên cạnh vợ của nó.

Tịnh Hương cụp mắt không dám nghĩ tới điều khiến Giai Kỳ phải nhập viện.

" Hạo Kiện, rốt cuộc anh đang ở đâu chuyện gì đang xảy ra, tôi không tin anh là một con người bội bạc như vậy ".

Đã một tiếng rồi mà đèn cấp cứu vẫn sáng mọi thứ càng im lặng như đang bóp chết một thứ hi vọng nào đó, thời gian tưởng chừng như dài hàng thế kỉ cứ vậy đợi mãi đợi mãi.

Đúng lúc này cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một cô y tá hơi dè chừng ấp úng bởi vì trước mặt cô là hai gia đình quyền lực danh tiếng nếu lỡ đắc tội thì cái mạng nhỏ này của cô sẽ không giữ được nhưng mạng người quan trọng hơn tất thảy mọi thứ, cô y tá khẽ hít một hơi lấy dũng khí bước lại hỏi: " Mọi người là người nhà của vị tiểu thư bên trong? "

" Phải, con gái tôi sao rồi? " Nhược phu nhân cùng Mục phu nhân đồng loạt đứng dậy đi lại hỏi.

Cô y tá bị dọa vội lùi lại phía sau nói: " Tình trạng cô ấy không được tốt lắm, hiện giờ thai phụ bị xuất huyết quá nhiều nên bệnh viện chúng tôi cần truyền máu gấp cho cô ấy. "

Nghe đến đây cả nhà ai cũng tái mét sa sầm khuôn mặt, điều mà mọi người lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra.

Cô y tá không hiểu lắm tâm trạng của họ bỗng nhiên im lặng nhưng vẫn cố nói: " Trong các vị có ai có nhóm máu AB không ạ? ".

Tất cả đồng loạt lắc đầu không nói một lời, khiến cô y tá nghi hoặc đây là gia đình của tiểu thư bên trong sao?

" Nhóm máu O được không? " Lúc này Tịnh Hương lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị ấy.

" À...ừm....được " Cô y tá ngập ngừng trả lời rồi dẫn Tịnh Hương đi.

Ai nấy đều thở dài, Mục phu nhân trượt xuống ghế thẩn thơ bà nói câu gì đó bất lực bật khóc, " là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi. "

" Chuyện cũ rồi không thể trách bà được. " Mục lão già ngồi xuống kế bên vợ mình mà an ủi.

Hai vợ chồng Nhược gia cũng đau khổ không kém gì nhà Mục gia.

" Ông mau mau gọi cho Hạo Kiện một lần nữa đi, nhanh lên... " Mục phu nhân gấp đến độ khóc ầm lên, thằng trời đánh này lúc cần nhất lại không thấy tăm hơi cứ thế mà biệt tích.

Mục lão gia một lần nữa lắc đầu với vợ mình, ông không chỉ gọi một lần mà gọi cả trăm lần thằng con trai cũng không nhấc máy, mãi cứ một câu " thuê bao quý khách.... "

Một lúc sau Tịnh Hương quay lại, bản thân cô vốn đã gầy lại chỉ mới lành bệnh giờ đây truyền máu cho em mình khiến cô thêm gầy đi, xanh xao hẳn ra.

Nhược phu nhân vội đi lại đỡ con gái ngồi xuống vuốt nhẹ bàn tay cô vừa trách móc vừa ân cần hỏi han: " Sao con không ở lại phòng nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẳn ra mà lại chạy ra đây làm gì. "

" Con muốn đợi em con... khỏe lại. " Tịnh Hương dựa nhẹ lên vai mẹ mệt mỏi trả lời.

Cứ tưởng mọi chuyện đến đó là hết nhưng chỉ chốc lát cả nhà lại nhận một tin chấn động không dám tin vào tai mình vừa nghe được, mọi thứ bỗng chốc hoàn toàn sụp đổ.