Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 110: Xứng làm người đàn ông của em (11)



"Cậu Hạng, tôi đi xuống trước." Thấy Hạng Chí Viễn rửa sạch mặt, Cô Minh Thành thức thời cáo lui.

"Xã đoàn Bắc Dã phải không?"

Hạng Chí Viễn vừa nói vừa xả ống tay áo xuống, giọng điệu bình thường như đang nói chuyện phiếm.

"Đúng." Cô Minh Thành nói.

"Đừng lại để bên tai tôi nghe được bốn chữ này, nếu không cậu cũng không cần cút trở về gặp tôi đâu." Hạng Chí Viễn chậm rãi nói, trong giọng điệu cực kỳ tùy ý.

Cô Minh Thành ngầm hiểu: "Vâng cậu Hạng, tôi biết nên làm như thế nào."

Nói xong, Cô Minh Thành lui ra.

Dăm ba câu vô cùng đơn giản, chính là một trận trả thù chém giết đẫm máu.

Quả nhiên thủ lĩnh Địa Ngục Thiên máu lạnh, khát máu, vô tình không ai bì nổi, mà cô vừa mới suýt chút bị cảm động, thật sự là hoang đường.

Đột nhiên bên giường lún xuống.

Cả người cô bị vớt vào một lồng ngực ấm áp, chóp mũi quanh quẩn hơi thở mạnh mẽ thuộc về Hạng Chí Viễn, vây quanh khiến cô thở không nổi.

"Tiêm Tiêm..."

Hạng Chí Viễn tới gần cô, vừa xoay cằm cô qua, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ngậm lấy môi cô, vừa tìm kiếm bên dưới người cô...

Ngựa giống.

Giang Ninh Phiến quằn quại hai lần né tránh môi anh, sau đó vội vàng vươn tay lấy dao gọt trái cây đã chuẩn bị dưới gối ra, nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, ngồi lên trên người anh, lưỡi đao ép vào cổ anh, ánh mắt lạnh như băng trừng mắt nhìn anh.

"Tiêm Tiêm, em giấu khi nào vậy?" Hạng Chí Viễn không phản kháng nằm ở nơi đó, cái ót dựa vào đầu giường, ánh mắt không vừa lòng: "Con gái đừng đụng dao đụng súng."

Làm mình bị thương biết làm sao đây?

"Anh đừng đụng vào tôi! Tôi là người chết qua một lần, anh đừng hy vọng tôi sẽ lại tạm nhân nhượng vì lợi ích chung!"

Giang Ninh Phiến dùng lực, lưỡi đao lập tức cứa ra một vết máu ở cổ anh.

Cô là người đi qua cửa tử một lần, cô còn để anh sỉ nhục mình, cô sẽ không mang họ Giang.

Cô chịu đủ rồi.

"Không được." Hạng Chí Viễn không chút do dự từ chối, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, giống như vết thương không ở trên cổ anh: "Tôi không động vào em, tôi cũng sẽ chết."

Mỗi một chữ đều hùng hồn đến đáng sợ.

"Bệnh tâm thần." Giang Ninh Phiến hận không thể lập tức giết chết anh, trên tay không khỏi càng thêm dùng sức: "Cùng lắm thì cá chết lưới rách!"

Hiện tại anh bị thương, trên đùi còn bó bột.

Bây giờ cô giết anh dễ như trở bàn tay.

"Vậy em nhanh đâm xuống. Tôi phải trả lại, Hạng Chí Viễn tôi không xứng làm người đàn ông của em!"

Hạng Chí Viễn nói, ánh mắt sáng rực ngước mắt nhìn cô, không có cử chỉ kháng cự nào.

Máu tươi nhuộm đỏ lưỡi dao màu bạc, chảy vào cổ áo anh.

Môi của anh vẫn còn ngậm nụ cười yếu ớt, giơ ngón tay lên lưu luyến mơn trớn gương mặt có chút lạnh buốt của cô, dưới ánh đèn khuôn mặt yêu nghiệt trong bức tranh này quyến rũ đến rung động lòng người.1

Giang Ninh Phiến không nghĩ tới sau đó Hạng Chí Viễn không sợ chết, càng thêm phẫn nộ: "Được, tôi tác thành cho anh."

Nói xong, cô không chút lưu tình đâm xuống…

"Đừng nhúc nhích!"

Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn nhíu mày, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, lạnh giọng nói: "Để dao xuống cho tôi. Tôi đồng ý với em, nếu em không gật đầu, tôi nhất định không ép buộc em lên giường."

"Anh vẫn sợ chết à?" Giang Ninh Phiến giễu cợt.

Cô còn tưởng rằng anh ghê gớm thế nào, quả nhiên trước mặt cái chết, con người đều như thế.

"Bỏ dao xuống!" Hạng Chí Viễn tăng thêm giọng điệu.

"Anh là thủ lĩnh Địa Ngục Thiên xưng bá Đông Nam Á, phải nói lời giữ lời." Giang Ninh Phiến bỏ dao gọt trái cây xuống.

"Xuống đây cho tôi!"

Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn bật dậy từ trên giường, nắm lấy cổ tay cô kéo cô xuống giường, đôi chân bó bột của anh lại bước vào nhà vệ sinh.