Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1006



Nhưng cô ta không cam tâm!

Cả loại phụ nữ như Trần Do Mỹ cũng được Cố Nam Thành thương yêu, vì sao cô ta lại mất sự trong trắng uổng phí mà còn bị người ta ghét bỏ.

Lăng Tiêu, Đường Nguyên Minh là hai người đàn ông có uy vọng lớn nhất Hải Thành, trừ hai người họ ra thì còn có Cố Nam Thành, nhưng cô ta lại chướng mắt, còn Mộ Tư thì đã tàn phế.

Còn Lệ Hàn Tư…

Đúng rồi, cô ta còn có Lệ Hàn Tư.

Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh đều không cần cô ta thì còn có Lệ Hàn Tư.

Triệu Giai Ca hung tợn trừng cánh cửa phòng tắm đóng chặt kia, thầm thề một ngày nào đó mình sẽ làm đám đàn ông có mắt không tròng này phải hối hận.

Lúc Đường Nguyên Minh ra khỏi phòng tắm thì Triệu Giai Ca đã rời đi.

Bóng dáng Đường Thắng Võ lại xuất hiện bên giường rồi nhìn chằm chằm vào vệt đỏ tượng trưng cho sự trong trắng của người phụ nữ giữa cái giường lớn, lập tức nói với Đường Nguyên Minh: “Chuẩn bị làm hôn sự đi, cha cháu đã biết chuyện tối hôm qua!”

Ánh mắt của Đường Nguyên Minh sắc bén như mũi tên bắn về phía Đường Thắng Võ: “Nếu chú không phải chú tôi thì bây giờ chú đã là một cái xác, nói cho ông già kia biết ổng thích Triệu Giai Ca như thế thì tôi không ngại gọi cô ta một tiếng mẹ nhỏ.”

Nói xong, anh không quay đầu lại mà rời khỏi phủ đệ của Đường Thắng Võ.

“Thằng ranh này nói gì vậy.” Đường Thắng Võ tức đến nghiến răng nghiến lợi, vội gọi điện thoại cho Đường Thắng Văn nói lại nguyên văn những lời vừa rồi của Đường Nguyên Minh.

Thịnh Hoàn Hoàn cả đêm không ngủ đang trang điểm đơn giản rồi xuống lầu.

Cô không muốn để Thịnh phu nhân biết chuyện tối hôm qua mình bị phục kích, mẹ phải chăm sóc ba và em gái đã đủ áp lực rồi, cô không muốn thấy tóc mẹ bạc càng nhanh.

Vừa xuống lầu cô đã trông thấy Đường Nguyên Minh.

Anh mặc một bộ đồ vest đặt may cao cấp, trong trẻo lạnh lùng ngồi đối diện Thịnh phu nhân, không biết đang nói gì với bà mà khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trông thật hào hoa phong nhã.

Đường Nguyên Minh, sao anh lại tới đây? . Xin‎ hãy‎ đọc‎ 𝘵𝘳𝓾yện‎ 𝘵ại‎ ﹏‎ 𝗧𝘙Ù𝑀𝗧𝘙UYỆ‎ 𝙽.𝚅𝙽‎ ﹏

“Hoàn Hoàn, con xuống rồi à.” Thịnh phu nhân trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì vẫy vẫy tay với cô: “Nhìn ai đến này, mẹ còn tính lên gọi con, A Minh nói để con ngủ thêm một lát.”

Từ ý cười trên khóe miệng của Thịnh phu nhân có thể thấy được bà rất hài lòng với Đường Nguyên Minh.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dời khỏi mặt bà, nhìn về phía Đường Nguyên Minh đang ngồi trên ghế sa lon, trong đầu vẫn không khỏi nhớ tới hình ảnh anh và Triệu Giai Ca kịch liệt triền miên, dạ dày cô lại cuộn trào lên.

“Anh Minh.” Thịnh Hoàn Hoàn đè nén cảm giác nôn mửa xuống, lên tiếng chào hỏi Đường Nguyên Minh rồi mới đi qua chỗ Thịnh phu nhân, ngồi xuống bên cạnh bà và hỏi tiếp: “Anh tới sớm như vậy là có chuyện gì sao?”

“Anh đến thăm bác trai, tiện thể đưa em đi làm.” Trong nụ cười của Đường Nguyên Minh mang theo cưng chiều, đáy mắt rất dịu dàng.

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, tuy chuyện tối hôm qua là do Đường Nguyên Minh bị gài bẫy, nhưng dù sao anh và Triệu Giai Ca cũng ngủ với nhau rồi, bây giờ lại điềm nhiên như không có việc gì mà dùng ánh mắt này nhìn cô, thật sự làm cô rất phản cảm.

Không nghi ngờ gì nữa, lòng dạ của Đường Nguyên Minh thâm sâu không lường được.