Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 36



Cho nên Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác được, so với hôm qua Lăng Tiêu đối với cô càng thêm chán ghét, trên người hắn phát một loại khí tức làm cho người ta sởn gai ốc.

Lúc này Lăng Tiêu trở lại trong phòng, ống quần đột nhiên bị giật giật vài cái.

Lăng Tiêu cúi đầu, liền thấy một bàn tay nhỏ níu chặt ống quần thẳng tắp của hắn, chủ nhân bàn tay nhỏ dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, còn ngón tay nhỏ khác chỉ chỉ ra ngoài ban công.

Ý của cậu bé là muốn Lăng Tiêu dẫn xuống lầu gặp Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu nhìn tiểu tử kia không còn gây chuyện nữa, hắn khom lưng xuống, ngồi xổm trước mặt cậu hỏi: “Muốn xuống lầu?”

Lăng Thiên Vũ gật gật đầu, mở to đôi mắt to tròn nhìn hắn.

Lăng Tiêu không nói gì, dùng hai tay nhẹ nhàng ôm cậu đi ra ngoài.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng ở dưới lầu trong chốc lát, cũng may Lăng gia rất lớn, lúc này yến hội đang náo nhiệt, không ai chú ý đến góc khuất này của cô.

Nhưng rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Là Cố Bắc Thành, không nghĩ tới anh ta cũng tới!

“Hoàn Hoàn, em quả nhiên ở chỗ này.”

Cố Bắc Thành đứng cách đó vài mét nhìn cô.

Tối hôm qua đàm phán với Trần Văn Hưng thất bại, anh ta dự đoán được hôm nay cô sẽ tới đây cho nên cũng theo tới.

Nhìn sắc mặt tối tăm của Cố Bắc Thành, Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên nói gì.

Cố Bắc Thành đi về phía cô: “Hoàn Hoàn đi theo anh, bây giờ còn kịp.”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Em không đi, em cũng không thể đi.”

Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu hắn không phải người tốt, hắn……

“Nhưng em chỉ có con đường này để đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn bỗng nhiên ngắt lời anh ta: “Chuyện này em không giải quyết được, anh cũng không thể, thậm chí anh trai anh Cố Nam Thành cũng không thể, em không có cách nào, em gái và ba mẹ em đều đang chờ em, em hết cách rồi.”

Thanh âm Cố Bắc Thành im bặt, anh ta hận sự vô năng của mình, nếu hôm nay anh ta là tổng giám đốc của Cố thị, cho dù dốc hết tất cả, anh ta cũng sẽ giúp cô.

Nhưng anh ta không phải, anh ta chỉ là nhị thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp của Cố gia, ngoại trừ thân phận này, anh ta chỉ có hai bàn tay trắng.

“Anh đi tìm Mộ Tư.”

“Cố Bắc Thành nếu anh còn cần người bạn này thì đừng đi tìm anh ta.

Cố Bắc Thành dừng bước, quay đầu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy vẻ mặt cô kiên quyết đứng ở nơi đó.

Cố Bắc Thành đau lòng không thôi: “Hoàn Hoàn, em và anh đều biết, Bạch Tuyết kia không thích hợp với Mộ Tư, hiện tại anh ta chỉ nhất thời đi lạc, nhưng cuối cùng anh ta sẽ trở về bên em, tình cảm sáu năm của hai người, không ai có thể thay thế được.”

Cho tới bây giờ Cố Bắc Thành mới biết, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không có anh, thay vì nhìn cô đi về phía Lăng Tiêu, anh tình nguyện để cô trở lại bên cạnh Mộ Tư.

Đây là cô gái anh ta yêu, cho dù mình không chiếm được, anh ta cũng hy vọng cô sống hạnh phúc, mà không phải trơ mắt nhìn cô nhảy vào lòng ác ma.