Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng

Chương 190



Bước vào thang máy với sự trầm trồ của mọi người, đến khi cửa thang máy đóng lại cô mới không còn cảm thấy ngạc thở.

- Anh thả tôi xuống được rồi đó.

- Nằm im đi! Từ đây đến phòng làm việc của tôi còn nhiều người lắm.

Hả? Còn phải như vậy đến bao lâu nữa chứ? Cô như vậy đã đủ xấu hổ lắm rồi!

Ting!

Quả nhiên như lời anh nói, cửa thang máy vừa mở ra thì bên ngoài đã có người tiếp đón.

- Tổng... tổng giám đốc!

Bọn họ vừa nhìn thấy cảnh tượng này đều phải sững người.

- Nhìn chằm chằm vào vợ tôi làm gì chứ?

Hả? Vợ?

- À! Thì ra là... Bắc thiếu phu nhân!

Trên môi Bắc Dật Quân chợt hé lên nụ cười hài lòng.

Cộc! Cộc! Cộc!

Bắc Dật Quân chỉ mới bước vào bước chân thôi thì...

- Tổng giám đốc!

- Tổng giám đốc!

...----------------...

Cạch!

Cuối cùng thì cũng đã đến phòng làm việc tổng giám đốc của Bắc Dật Quân rồi.

Yến Mịch vừa ngồi xuống sofa liền thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nãy phải bước qua lớp lớp người đông đúc, cứ như là Yến Mịch đã vượt qua thử thách sinh tử vậy. Thật đáng sợ!

Cốc! Cốc! Cốc!

- Vào đi!

Một người phụ nữ bước vào, eo thon, dáng dọn, mặc bộ đồ công sở trên người trông vô cùng quyến rũ và gợi cảm.

Cô ấy là ai?

- Bắc tổng, như lời anh dặn dò, tôi đã đem đến cho thiếu phu nhân những thứ cần thiết.

Nụ cười này... quá hình thức!

Chợt, cô ấy nhìn sang Yến Mịch.

- Thiếu phu nhân đừng nhìn tôi như vậy! Tôi chỉ là thư ký của tổng giám đốc thôi! Không phải là... tình nhân đâu.

Cô thư ký này thật thấu hiểu lòng người, chỉ nhìn thoáng qua một chút thôi mà đã biết Yến Mịch đang hiểu lầm rồi.

- Vậy... thiếu phu nhân, tôi dẫn cô đi thay đồ.

- Khoan đã!

Giọng Dật Quân thoát trầm lạnh, có chút không hài lòng.

- Tổng giám đốc còn gì dặn dò?

Cô đã lòng gì không thoả đáng sao?

- Thay đôi giày cao gót đó bằng một đôi giày thấp hơn đi. Thiếu phu nhân của các người hậu đậu lắm, không mang nổi đôi giày cao chót vót này đâu!

Lời nói này, ngay cả thư ký của anh cũng phải giật mình, chưa bao giờ cô lại thấy ông chủ của mình tinh tế với một người phụ nữ như vậy cả.

Phải đứng hình vài giây cô mới nở nụ cười công thức....

- Được! Đi thôi! Thiếu phu nhân!

Yến Mịch cứ vậy mà ngoan ngoãn đứng lên đi theo cô thư ký này và bỏ lại chiếc áo vest của Bắc Dật Quân xuống sofa.

Tất cả đi hết rồi, trong căn phòng tổng giám đốc này chỉ còn lại một mình tổng giám đốc là anh. Im lặng, nhìn sâu xa ra cửa sổ vài giây rồi anh chợt thì thầm một mình.

- Hình như có gì đó không đúng lắm! Từ bao giờ mình lại đối với một người phụ nữ đầy quan tâm như vậy? Chỉ... với một mình Yến Mịch là mình đối xử đặc biệt như thế. Không lẽ... mình thật sự..... thích cô gái tên Nhã Yến Mịch này rồi!!

Sau một hồi suy nghĩ vu vơ, anh thật sự đã nhận ra... mình đối với Yến Mịch không chỉ đơn giản là hứng thú bình thường. Anh đối với Yến Mịch rất quan tâm, săn sóc, bây giờ anh không còn cách nào thôi miên bản thân mình được nữa. Cũng không có cách nào trốn tránh.

Nhưng anh vẫn chưa từng suy nghĩ đến việc thừa nhận trước mặt Yến Mịch, anh vẫn còn chần chừ, vẫn còn sĩ diện. Và đều anh lo lắng nhất là Yến Mịch sẽ không tin. Nên thôi, cứ từ từ vậy. Anh sẽ chân thành với Yến Mịch, dần dần khiến cho Yến Mịch phải tin tưởng vào Bắc Dật Quân anh tuyệt đối.

Khoé miệng Bắc Dật Quân dần nhếch lên, anh chậm rãi bước đến sofa và nhặt chiếc áo vest trên sofa lên.

Anh ngửi thử chiếc áo rồi cười một cách biến thái.

- Đây là mùi hương quen thuộc của Yến Mịch! Thật là thơm!