Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng

Chương 45



Ở quán bar, một nơi ồn ào, náo nhiệt, đầy tiếng cười đùa, vui vẻ của bao người trong tiếng nhạc sôi động và ánh đèn chớp nháy, họ nhảy múa trong cơn men say như những kẻ điên đang lên cơn.

Nơi rộn rã âm thanh như vậy tưởng chừng như rất yên tĩnh và lặng yên đối với một người.

Anh ta cầm ly rượu trên tay, cứ nhìn vào nó chằm chằm bằng một cách tao nhã nhất, anh phát lờ tất cả sự ồn ào và niềm vui bay bổng ngoài kia.

Nụ cười chợt nhếch lên, trông thật đáng sợ, sự quyến rũ, mê hoặc kì dị này khiến người ta phải rùng mình.

- Hạo Nam, cậu điên à? Rượu ngon không uống mà cứ nhìn rồi cười, cậu tởm lợm quá đấy.

Trong tiếng nhạc chói tai, một cậu trai trẻ vừa bước ra khỏi sự bay lắc hét lớn tiếng để người đó nghe được tiếng của anh.

- Cậu bạn, cậu nói ai điên đấy? Tôi vừa từ nước ngoài về chỉ có thông minh thôi chứ không điên.

Thoát ra sự yên tĩnh của riêng mình, Hạo Nam quay sang nhìn cậu bạn bằng ánh mắt đùa cợt.

- Ừ, cậu thông minh thì có thông minh đấy, nhưng việc ăn chơi đàng điếm thì làm sao cậu có thể so với tôi được, cả việc cua gái nữa. Tình trường của ông đây phong phú lắm đó.

- Vậy sao? Vậy ý của cậu là tôi nên học hỏi cậu phải không?

Ánh mắt khinh thường của Hạo Nam liếc nhìn cậu bạn đang dương dương tự đắc của mình.

- Ê! Thằng bạn này, cậu đang khinh tôi sao? Không tin à? Ha, có tin tôi nói một phát là trúng phốc không?

Hạo Nam làm lơ, không thèm mảy may để ý gì đến lời nói của chàng trai này.

- Ha! Không tin? Được lắm, xem tôi làm cậu nể này.

- Có phải.... cậu - Hạo Nam, đang tơ tưởng, nhớ nhung đến cô nàng nào không?

Nghe xong Hạo Nam liền quay sang nhìn anh ta, bỗng nhiên anh uống cạn ly rượu trên tay rồi đặt xuống bàn.

Cười khó tin một cái, anh nói.

- Được đấy, nhưng chắc là không liên quan gì đâu nhỉ? Có lẽ là do biểu hiện của tôi quá rõ ràng rồi.

- Mặc kệ cậu, không tin vào kinh nghiệm của tôi thì thôi, tôi cũng chả cần cậu tin.

Cậu bạn này của anh thật sự đã bị anh chọc tức, anh ta ngó lơ anh rồi tiếp tục nhảy nhót luôn.

- Ha, giận gì chứ? Cậu thì hiểu tình với chả yêu cái gì. Tình trường của cậu chỉ là được tích lũy bởi tiền mà thôi, có gì đáng khoe khoang. Nếu cậu không có tiền, thử xem những cô gái đó có yêu cậu hay không. Mà cũng không đúng, người ta là yêu tiền của cậu mà thôi, loại phụ nữ đó có thể đem so sánh với cô ấy hay sao. Nếu cua gái như cậu chỉ cần phe phẩy tiền ra thì tôi cần ngồi đây suy tư à?

Chơi với người hồ đồ nhưng anh chẳng hề hồ đồ tí nào, anh suy nghĩ cái gì cũng hơn người. Mà cũng đúng, như vậy với xứng danh với bốn chữ "du học nước ngoài" được chứ, nếu không thì chỉ là hữu danh vô thực rồi.

- Haiz! Nhưng mà bây giờ phải làm sao đây? Người ta đã có chồng rồi, mình mà ngang nhiên cua vợ của người khác thì đúng là quá đê tiện.

- Nhưng mà theo như điều tra thì hai người họ chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, chắc chắn không có tình yêu. Chỉ có điều.... Yến Mịch đơn phương anh ta nhiều năm... không chừng cô ấy đã sớm xem đây là hôn nhân thật sự, như vậy không phải là không tốt.

- Cơ mà.... người đàn ông đó lúc trước ở trường đã nổi danh lạnh lùng, những cô gái tỏ tình với anh ta đều bị tự chối một cách tàn nhẫn, vô tâm, vô cảm. Một người như vậy lại bị ép buộc lấy vợ, liệu anh ta có làm gì khiến Yến Mịch đau khổ không? Cô ấy sẽ bị ghẻ lạnh ra sao chứ?

Nghĩ đến đây anh liền cảm thấy lo lắng, chỉ hận không thể cướp cô ra khỏi vòng ta của người đàn ông lương tâm bị chó tha đó, không thể thay đổi cuộc hôn nhân giấy trắng mực đen này được.

Tay anh siết chặt, gương mặt hiện đầy ưu tư, phiền não lại không thiếu sự tức giận.

Giá như mà anh trở về sớm hơn, giá như mà người trong lòng Nhã Yến Mịch là Hạo Nam anh thì tốt biết mấy, đúng chứ?