Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 113: Tôi thua cậu lần này



- Ý anh là Thiên đúng không? Thằng bé giống Uyển Đình như đúc.

Tuấn Lãng nhẹ nhàng nói, Vũ Phong tiếp tục gật đầu, nhưng rồi gương mặt anh không còn vui vẻ được nữa, nó chuyển sang trầm lắng và đầy tâm sự. Anh nói:

- Tối đến khi nhìn con trai ngủ ngon lành, lòng tôi lại cảm thấy đau buốt, đau đến không thở nổi. Tôi ôm con vào lòng mà cứ ngỡ như cô ấy đang nằm trong vòng tay của mình.

- Anh có biết là bây giờ anh đang nói chuyện với tình địch của mình hay không?

Tuấn Lãng phán thêm một câu, Vũ Phong cười nhạt nhẽo nhìn anh khiến cho anh kinh ngạc, Vũ Phong lúc này chẳng còn chút sức sống nào cả.

- Tôi biết chứ, và tôi đã nghĩ rằng có lẽ cậu sẽ tốt hơn tôi nhiều.

- Anh nói gì?

Tuấn Lãng cau mày, Vũ Phong nhìn anh bằng con mắt kiên định, sau đó đặt tay lên vai Tuấn Lãng như sắp nói điều gì đó hệ trọng, anh cất tiếng.

- Nếu như cô ấy không chấp nhận tôi mà con tim đã thuộc về cậu, thì tôi cũng sẽ không có ý kiến gì. Tôi sẽ lẳng lặng sống cuộc sống của mình để cho cô ấy được hạnh phúc.

- Anh nên nói chuyện đàng hoàng lại nếu không muốn bị chảy máu mũi.

Tuấn Lãng nhắc nhở, anh không hiểu Vũ Phong đang nghĩ gì và đang nói chuyện gì. Nhưng điều này không đùa được đâu, nó không phải chuyện đùa. Vũ Phong buông tay xuống, Tuấn Lãng nói với anh một câu khiến cho anh sững người vài giây.

- Quyết định thuộc về Uyển Đình, cô ấy theo ai là quyền của cô ấy. Tôi mặc dù ích kỷ muốn chiếm lấy cô ấy, nhưng sẽ có nhiều người mắng tôi cướp vợ của người khác. Uyển Đình đã có với cậu hai đứa con vậy nên… tôi nghĩ tôi sẽ thua cậu lần này.

Mặc Vũ Phong không bao giờ nghĩ rằng Tuấn Lãng sẽ nói những lời này với anh. Cậu ấy đi vào trong nhà, còn anh thì vẫn đứng đó sững sờ. Nhưng Tuấn Lãng vẫn còn bướng bỉnh nói vọng ra.

- Tôi chỉ thua cậu lần này nhưng không nghĩa lần sau cũng thua đâu nhé!

Vũ Phong nhếch mép cười, xem ra anh vừa có thêm một đồng minh. Những ngày tháng ở chung phòng bệnh khiến cho hai người hiểu nhau hơn và cũng bớt cãi nhau lại. Đột nhiên Tư Niên thốt lên.

- Tìm được rồi!

Câu nói này làm cho mọi người vừa căng thẳng, nhưng cũng lấp ló tia hi vọng sẽ tìm được cô. Tư Niên gõ vào bàn phím, nó chăm chú nhìn vào màn hình sau khi thốt lên câu nói đó. Mọi người chạy lại chụm đầu vào màn hình máy tính chờ đợi, Tư Niên bấm bàn phím một hồi rồi ấn enter, nó nói.

- Tôi đã nhờ một số người quen tìm những chiếc hộp đen trong bãi đổ xe, và kết quả họ thấy Uyển Đình bị một người nào đó đưa đi, không hẳn là đưa đi, mà là cậu ấy đi lại chỗ họ rồi bị họ kéo vào xe.

Nói xong Tư Niên mở một video được trích xuất từ máy quay trên chiếc xe gần đó. Bên trong là cảnh Uyển Đình đi tới một chiếc xe, chiếc điện thoại của cô vô tình rơi xuống nhưng cô không để ý. Và sau đó cô bị kéo vào trong xe rồi đưa đi, điện thoại của cô thì bị những chiếc xe sau vô tình cán qua nên màn hình mới vỡ nát như thế. Tiếc rằng không thể nào tìm được biển số xe hay người đã đưa Uyển Đình đi vì tất cả nằm trong góc khuất của máy quay.

- Chỉ đến đó thôi sao?

Bác Thành nói. Tư Niên gật đầu, hy vọng vừa mới chớm nở đã bị dập tắt ngay tức khắc làm cho ai cũng bực nhọc. Khi mọi người đang rơi vào sự căng thẳng tột cùng thì một câu nói đã khiến cho tất cả hóa thành mây khói.

- Mọi người đang làm gì vậy?

Tất cả đồng loạt nhìn lên cầu thang, Thiên đang đứng đó một tay ôm gấu bông, tay còn lại nắm lấy tay Hạ Ngưng còn đang ngái ngủ. Mọi người thở hắt một hơi. Vũ Phong đi lại bế hai đứa nhỏ trên tay, thằng Thiên khoái chí với râu trên mặt ba nó, còn Hạ Ngưng thì vẫn buồn ngủ nên con bé cứ ngáp hoài.

Mọi người tản ra, Hi Văn và Gia Kỳ thì vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, dù gì cũng cần phải nạp năng lượng thì làm việc mới hiệu quả được. Tư Niên thì vẫn ngồi yên trên sô pha bấm máy tính, Tuấn Lãng ngồi bên cạnh cô để giúp đỡ. Mọi thứ tiếp tục rơi vào yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng gõ lách cách của Tư Niên và tiếng xèo xèo trên bếp. Rồi đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Lan Chu reo lên, nó bắt máy, mặt mày đang bình thường bỗng nhiên tái mét, Tư Niên nhìn nó mà cau mày.

- Cái gì thế? Ai gọi cho cậu?

Trái tim Tư Niên đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài, mọi người đều dừng công việc trên tay lại nuốt nước bọt nhìn Lan Chu, nhưng sau đó nó tắt máy rồi nói.

- Không có gì, người ta gọi điện bảo thanh toán tiền nước, tớ quên béng luôn là phải đóng tiền.

Tư Niên liếc nó một cái sắc lẹm vì dám làm cho cô giật mình. Mọi người nhìn nhau rồi tiếp tục công việc. Một lúc sau điện thoại của Lan Chu tiếp tục vang lên, nó bắt máy, y hệt hồi nãy là mặt nó tái mét lại. Tư Niên bán tín bán nghi, mọi người dừng công việc lại mà nhìn nó hồi hộp, rồi nó lại tắt máy.

- Lần này là tiền điện, ôi trời tớ cứ quên mấy cái này hoài.

Lan Chu nói, lúc này Tư Niên như muốn nổ tung, Gia Kỳ đi lại cốc đầu Lan Chu một cái. Mọi người tiếp tục công việc của mình. Tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục reng làm cho ai nấy đều bất lực mà nhìn Lan Chu, nhưng nó nhíu mày cãi lại.

- Không phải điện thoại của tôi.

- À, là của tớ.

Gia Kỳ nói sau khi nó thấy điện thoại của mình đang đổ chuông. Nó bắt máy, rồi mặt nó dần dần cũng tái mét như Lan Chu. Lan Chu tò mò hỏi nó.

- Là tiền nước hay tiền điện?

- Là... Uyển Đình.

Gia Kỳ lắp bắp nói khiến cho ai nấy đều chạy lại chỗ nó. Gia Kỳ run run nói vào điện thoại.

- Uyển Đình, cậu sao rồi? Có bị đánh đập hay gì không?

- Kỳ Kỳ, là cậu đúng không? Tớ ổn.

Uyển Đình nói nhỏ nhẹ, mắt cô luôn nhìn về phía cánh cửa để canh chừng Lưu Dương đi vào trong. Cô tính nói ra hết tất cả cho mọi người biết, nhưng khi chuẩn bị nói thì đột nhiên một tiếng tần số lớn vang lên khiến tai cô muốn chảy máu. Cô vứt điện thoại xuống sàn, nó bị hư rồi, ai đó đã cắt dây cáp làm cho đường truyền bị đứt.