Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 117: Vĩnh viễn chia cắt hai người



Uyển Đình hét lên thêm lần nữa đủ để cho cả căn biệt thự nghe thấy được. Vũ Phong biết có người đang lại gần, nhưng anh vẫn đứng đó, sự bất lực đang giết chết chính anh, lòng anh nặng trĩu vì cô, nó tê tái cũng vì cô, tất cả là vì cô, nhưng cuối cùng anh cũng phải trả giá cho tội lỗi của chính mình.

Anh quay người, bóng lưng lủi thủi rời đi, con mắt của Uyển Đình ngập tràn hình bóng anh, và nó còn dào dạt nước mắt, cuốn trôi đi những cay đắng mà cô phải chịu. Cô buông tay xuống nhìn con dao rồi ôm gối khóc nức nở. Trần Uyển Đình của ngày xưa rất muốn quay lại, nhưng tiếc rằng cô ấy đã chết rồi, cô ấy muốn tiếp tục yêu Mặc Vũ Phong bằng cả trái tim chân thành nhất, nhưng tiếc rằng… cô ấy không còn nữa.

Mặc Vũ Phong mang theo bao nhiêu phiền muộn rời khỏi căn phòng đó, anh không muốn rời nên đã trễ nải. Cuối cùng anh bị chặn lại bởi Lưu Dương, anh nhìn hắn, hắn cũng nhìn anh và nở một nụ cười châm chọc.

- Bị cô ấy đuổi ra khỏi phòng nhỉ?

- Hóa ra là cậu sao? Đáng lẽ tôi nên nhận ra từ sớm.

Vũ Phong nói, anh bất ngờ vì chuyện này nhưng Uyển Đình đã khiến cho anh hết bất ngờ nổi. Hai tay anh siết chặt lại, mắt nhìn Lưu Dương như một con dao sắc bén.

- Tại sao cậu lại làm như vậy?

Anh hỏi. Lưu Dương có vẻ không nghiêm túc lắm mà nhún vai hỏi ngược lại.

- Làm gì cơ?

- Tôi không giỡn với cậu đâu, tại sao cậu lại làm như thế, suốt năm tháng qua tại sao cậu lại khiến cho Uyển Đình chịu khổ.

Vũ Phong hỏi, bỗng nhiên Lưu Dương đanh mặt lại, anh cáu lên.

- Nói chuyện cho đàng hoàng chút đi, ai mới là người khiến cho Uyển Đình chịu khổ hả?

Vũ Phong khựng lại đôi chút làm cho Lưu Dương khá hài lòng. Anh đi lại chỗ Vũ Phong, vừa đi vừa mở lời khiêu khích.

- Đánh đập cô ấy, khinh thường cô ấy, cho cô ấy xem cảnh anh ân ái với nhân tình, xem cô ấy như một vật nuôi và không coi cô ấy là một người vợ chính thống, ôi trời Mặc Vũ Phong, anh có nhiều tội quá.

Vừa dứt lời là Lưu Dương đã đứng trước mặt Vũ Phong, anh không nhận ra điều này là vì anh đang rơi vào ký ức, khi nhớ lại những tội lỗi mà anh đã gây ra, anh không tài nào nhìn thẳng mặt Uyển Đình, vậy mà anh lại quá ngang tàng, vừa căm ghét cô đến tận xương tủy, nhưng cũng yêu cô bằng cả tấm lòng. Lưu Dương nhếch mép vỗ vai Vũ Phong, hắn nói.

- Anh nghĩ rằng những đứa con sẽ khiến cho Uyển Đình quay lại với anh sao? Không thể nào, cũng không bao giờ.

Câu cuối Lưu Dương gằn giọng khiến cho Mặc Vũ Phong phải thức tỉnh, anh tức đến run người vung tay đấm Lưu Dương một cái, nhưng hắn ra né được và đã đoán trước được anh sẽ làm hành động này. Lưu Dương mạnh tay thúc vào bụng của Vũ Phong mạnh đến mức máu phun ra từ miệng, anh ngồi sụp xuống, anh vừa yếu sức và tinh thần cũng không ổn, không phù hợp để đánh nhau vào lúc này.

- Mau cút đi, trước khi tôi vĩnh viễn chia cắt anh và cô ấy không bao giờ gặp lại nhau.

Lưu Dương nói rồi quay người đi, nhưng giọng nói của Vũ Phong làm cho anh phải dừng chân lại.

- Đúng thật tôi đã sai khi có những hành động không đúng với cô ấy, nhưng cuối cùng… phụt.

Vũ Phong đang nói thì lại ho ra một ngụm máu, là do khi nãy Lưu Dương đấm anh quá mạnh, miệng anh như vừa mới uống một chai si rô đỏ thẫm. Anh lấy tay áo chùi một cách ẩu tả rồi nói tiếp.

- … Cuối cùng thì tôi cũng đã yêu cô ấy, sâu đậm hơn cả tình cảm cậu dành cho cô ấy. Cậu chỉ đang mù quáng mà thôi, cô ấy không yêu cậu, vậy cho nên cậu đã ích kỷ bắt cô ấy ở bên mình.

- Nói láo, không phải vậy!

Lưu Dương gằn giọng, anh trừng mắt nói với Vũ Phong.

- Tôi yêu Uyển Đình hơn bất cứ ai, hơn anh, cũng như hơn cái tên Tuấn Lãng, các người yêu cô ấy nhưng có chắc rằng đã bảo vệ cô ấy giống như tôi? Mặc Vũ Phong anh đừng quên, chính anh từng khiến cho Uyển Đình sợ đến mức phải bỏ trốn, để rồi cuối cùng khi quay lại, đứa con đầu lòng của anh đã chết!

Vũ Phong bây giờ vừa với ngộ ra điều gì đó. Anh hỏi Lưu Dương.

- Tại sao cậu biết chuyện này?

Lưu Dương nhướn mày nói.

- Đó là vì con nhân tình của anh chính là người mà tôi gài vào.

Tại một nơi nào đó trong biệt thự, Tư Niên cùng Tuấn Lãng càng lúc đi càng sâu vào bên trong, đến nỗi nơi đây tối thui, không thấy được gì nữa. Tư Niên bật đèn trên điện thoại lên để soi đường, Tuấn Lãng cũng thế, cả hai đi rồi dừng lại trước một đường hầm dẫn xuống dưới đất.

Đứng từ trên nhìn xuống, nó không có một chút tia sáng nào len lỏi. Ánh sáng từ điện thoại cũng chỉ làm rõ những hạt bụi đang lơ lửng trong không khí. Tư Niên và Tuấn Lãng nhìn nhau rồi quyết định bước xuống đó.

Cầu thang đã cũ nên khi đi phát ra tiếng kẽo kẹt nghe khá là rợn người. Càng đi sâu xuống dưới Tư Niên càng cảm thấy lạnh lẽo, cô hỏi Tuấn Lãng.

- Anh có thấy lạnh không?

- Hả?

Tuấn Lãng nhìn cô với ánh đèn chiếu từ dưới lên trên khiến cho Tư Niên muốn khóc thét. Nó trượt chân ngã xuống dưới, Tuấn Lãng tròn mắt với tay theo nhưng không kịp, chính anh cũng đang sợ đâu khác gì Tư Niên.

Nhưng anh vừa mới bước thêm một bậc nữa là tới nơi, vậy có lẽ Tư Niên té không đau lắm. Anh với tay kiếm thứ gì đó rồi chạm ngay vào công tắc, anh bật nó lên, thấy Tư Niên đang ngồi xoa cái lưng mà liếc anh gắt gỏng.

- Anh xin lỗi.

Tuấn Lãng nói, nhưng Tư Niên lúc này không chú ý đến anh nữa mà nhìn sang người phụ nữ đang ngồi trong góc bên kia, nó thốt lên.

- Cẩn Mai?